Nhìn thấy dáng vẻ nghi hoặc của Diệp Cô Thành, Ngô Diễn cũng ngẩng người.
Đây chẳng phải do hắn lặng lẽ sắp xếp sao?
“Đây không phải do người làm sao? Hắn ngời vực hỏi.
“Ta làm chuyện này khi nào? Chuyện quan trọng như vậy, tại sao bây giờ mới nói cho ta?” Diệp Cô Thành đột nhiên tức giận nói.
“Ta... ta biết người không tin tưởng Chu gia, vì vậy...vì vậy đã phải người làm bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, âm thầm hành động trước.”
“Chim sẽ chết tiệt gì, hiện tại xem ra chúng ta mới chính là bọ ngựa.” Diệp Cô Thành nhăn nhó nói.
Đây là có ý gì?
“Haizz, lo lắng gì chứ? Dù gì Hàn Tam Thiên cũng đã tiến vào Hỏa Nham Thành như dự đoán của chúng ta, điều này đối với chúng ta mà nói đã đạt được mục đích rồi còn gì?” Ngôi Diễn căn bản không hề biết chuyện gì đang xảy ra, lại càng không hề phát hiện ra điều bất thường trong đó.
Lời nói của Ngô Diễn cũng có phần đúng, cái mà Diệp Cô Thành và Dược Thần Các với Hải Vực Dũng Sinh muốn chính là mạng sống của Hàn Tam Thiên, còn họ chẳng thèm quan tâm đến Tô Nghênh Hạ.
Một khi Hàn Tam Thiên đã chết, vậy người phụ nữ kia sống hay chết cũng không quan trọng.
“Có lẽ là người đưa tin tức cho chúng ta đã làm nên chuyện này.” Diệp Cô Thành lẩm nhẩm trong miệng.
Nhưng mà người đó muốn bắt Tô Nghênh Hạ để làm gì. Hơn nữa hắn có bản lĩnh cướp Tôi Nghênh Hạ từ tay Chu gia sao lại không đích thân động thủ? Thay vào đó lại tự nói hành tung của Tô Nghênh Hạ cho mình? Rồi tự mình phải người đến bắt mình?”
Diệp Cô Thành không thể hiểu được, hắn lại càng không thể hiểu.
Bởi vì ngay lúc này, Áo Thiên đã mang theo vài cao thủ đích thân đến đây.
“Cô Thành, ngươi làm rất tốt.” Áo Thiên bay đến bên cạnh Diệp Cô Thành, tâm tình phần khích nói.
“Cái gai trong mắt Hàn Tam Thiên này, cuối cùng cũng như con hổ bị nhốt trong lòng, mạng sống của hắn đang nằm gọn trong lòng bàn tay của chúng ta.”
“Cô Thành cũng chỉ dùng những mảnh khỏe nho nhỏ mà thôi.” Diệp Cô Thành giả vờ khiêm tốn nói: “ Đều là nhờ sự hỗ trợ và tin trưởng của Áo thành chủ người đây mà thôi, nếu không làm sao có được kết quả như ngày hôm nay.”
“Được, rất khiêm tốn, ta rất thích những người thanh niên vừa thông minh vừa khiêm tốn như ngươi.” Áo Thiên vừa cười vừa quay sang Áo Dũng nói: “Những đứa con bất tài của Áo gia ta nếu được như Diệp Cô Thành đây, thì Dũng Sinh Hải Vực ta sao lại phải gặp nhiều khó khăn đến như vậy, e là đã sớm bị đuổi cổ xuống khỏi đỉnh Lam Sơn rồi.”
Áo Dũng cười cười gật đầu: “Diệp công tử quả thật tài giỏi, đa trí đa mưu, là một nhân tài hiếm có, lần này khiến Hàn Tam Thiên bị bao vậy ở Hỏa Nham Thành, quả thật lợi hại. Trưởng tộc Áo, nếu người cảm thấy các vị công tử của Áo gia không bằng Diệp công tử đây, vậy thì dể dàng thôi, chi bằng nhận Diệp công tử đây làm con trai vậy?”
“Con trai?” Áo Thiên chau mày lại.
Áo Dũng vừa gật đầu vừa xoa xoa viên ngọc quý đang ôm trong tay.
Kế hoạch vây bắt Hàn Tam Thiên thành công, Áo dũng biết rõ là đại cục sẽ rơi vào tay của ai, ngọc bích mà Diệp Cô Thành phải người mang đến tặng không chỉ đơn giản là một viên ngọc quý.
“Áo chủ quản, người quá khen rồi. Cô Thành vô đức vô năng.” Diệp Cô Thành nở một nụ cười giả tạo nói.
“Không cần phải ngại, ta lại cảm thấy Áo Dũng nói rất đúng, trước mắt Hải Vực Dũng Sinh ta muốn ngồi vững ở vị trí đệ nhất thiên hạ này nên sẽ cần đến nhiều nhân tài là điều đương nhiên, Cô Thành người vừa trẻ vừa thông minh, lần này lại lập được công lớn, điều này khiến ta rất vui. Được, ta sẽ nhận người là con trai.”
Lời nói vừa dứt, đám người Ngô Diễn hứng khởi nhìn Diệp Cô Thành, Diệp Cô Thành mặc dù ngại ngùng, nhưng chân lại quỳ rạp xuống đất: “Cô Thành bái kiến cha.”
“Hahaha, đứng dậy, đứng dậy nào, con trai của ta.” Áo Thiên cười lớn, vui mừng khôn xiếc.
Phía sau, thống lĩnh Trần Đại mặt đỏ lên, sắc mặt vô cùng khó coi, là niềm vui của người khác nhưng lại là nổi chua cay đối với bản thân hắn. Công lao to lớn của hắn trong trận chiến này, lại bị Cô Diệp Thành cướp lấy, một bước bay lên làm phượng hoàng.
“Tôn chủ, người ta bây giờ thì giỏi rồi. Trước đây khi còn là thuộc hạ của người thì sẽ ngoan ngoãn làm việc, còn bây giờ trở thành con trai của người, e rằng sau này sẽ không còn nghe theo mệnh lệnh của người nửa.”
Vương Hoãn Chi mặc dù tươi cười, nhưng trong mắt lại hiện lên sự tức giận, lời nói của thống lĩnh Trần Đại lại trúng ngay tim đen của hắn.
Nhóm người Diệp Cô Thành không hề để ý đến lời nói sắc bén mỉa mai của Vương Hoãn Chi, lúc này sự im lặng bao phủ hoàn toàn trong cuộc vui nhận con trai của Áo Thiên.
Trên tay hắn là một cái đầu người đẫm máu tươi.
Mà cái đầu này không ai khác, chính là của Chu Khải Toàn.
Hàn Tam Thiên toàn thân đều là máu tươi đang đứng đó, đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn tất cả binh lính.
Trong phút chốc đó, hàng vạn sinh sỹ không rét mà run, bất giác ôm chặt lấy cơ thể mình.
Đó là gì? Là ác ma đến từ địa ngục sao?
- -----------------