Cả hai đều là tiên phong đạo cốt, khí chất siêu phàm, trên người có ánh sáng tốt lành lưu chuyển.
“Thật không ngờ? Một thế giới bị chúng ta bỏ rợi, có một ngày không chỉ đứng ở thế giới bát phương, còn muốn kiến tạo lãnh địa của bản thân hắn.”
Vị này của Hải vực Vĩnh Sinh, y phục đen, lông mày trắng, tuy đã già, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, trong đôi mắt già nua không có bất cứ tạp chất nào, ngược lại trong sáng như một em bé.
Ngao Thế, người mạnh nhất của hải vực Vĩnh Sinh, một trong ba đại chân thần của thế giới Bát Phương.
“Ngươi đang giễu cợt thế giới Hiện Viên mà ta tạo ra sao?”
Một người khác, mặc quần áo trắng thường phục, cũng già như vậy, thậm chí râu tóc bạc phơ, nhưng mặt mũi hăm hở, cực kỳ uy nghiêm.
Lục Vô Thần, người mạnh nhất của Lam Sơn Chi Đỉnh, trong số ba chân thần, có thể nói là người mạnh nhất.
“Không lẽ, lại không phải sao?” Ngao Thế cười nhẹ, dường như đang nói chuyện với một người bạn cũ, nhưng trong giọng điệu lại tràn đầy vẻ châm chọc.
Mọi người đều hiểu rằng sự tồn tại của thế giới Hiên Viên thực chất chính là cái nôi cho Lam Sơn Chi Đỉnh hấp thụ nhân tài.
Bởi vì sinh vật trái đất cấp bật quá thấp, linh khí không đủ, sớm đã không được thế giới Bát Phương công nhận, cho nên, thế giới Hiên Viên đã trở thành một bản sao hoàn hảo.
Nhiều năm trở lại đây, Lam Sơn Chi Đỉnh cũng dựa vào sự bổ sung của Thế giới Hiên Viên, đây là nơi phát triển ổn định trong ba đại gia tộc vốn dĩ cực kỳ cân bằng, dần dần trở thành nơi mạnh nhất trong ba đại gia tộc.
Tất cả các vị trí, thực ra cũng theo kế hoạch của Lam Sơn Chi Đỉnh.
Với sự sụp đổ của Phù Gia, Lam Sơn Chi Đỉnh càng có ưu thế mạnh hơn, cũng không cần phải lo lắng về việc Hải vực Vĩnh Sinh và Phù Gia liên thủ cản trở.
Bọn họ có thể lợi dụng ưu thế trong tay mình để thống trị tất cả mọi thứ, nhưng Hàn Tam Thiên đã thay đổi tất cả.
Điện Kỳ Sơn và Lam Sơn Chi Đỉnh bất ngờ bị thua cuộc, thậm chí Hải Vực Vĩnh Sinh hỗ trợ cho Thần Dược Các, gần như dần dần xóa sổ ưu thế của Lam Sơn Chi Đỉnh.
Nhưng lại bị người trái đất bị Lam Sơn Chi Đỉnh bỏ rơi thay đổi những điều này.
Lục Vô Thần cười nhẹ một tiếng, gật đầu, cũng không phủ nhận: “Tiến này quả thực nằm ngoài dự đoán của ta.
Nghe nói hắn triệu hồi ra bốn vị thần thú dưới thiên kiếp.
Cho dù như vậy, hắn ta vẫn còn sống sót!” “Ông sợ rồi, đúng không?”
Ngao Thế cười nhẹ nói.
“Không lẽ ông không lo lắng sao?” Lục Vô Thần đáp lại với một nụ cười.
“Cùng nhau giết hắn ta thì sao?”
Ngao Thế không phí lời nữa, thờ ơ hỏi: “Tranh chấp giữa ta và ông chung quy vẫn là ta ông.
Không thể để một phế vật của trái đất trở thành chìa khóa kiềm chế bất kỳ ai trong số chúng ta, ông nghĩ thế nào? Nếu như Hàn Tam Thiên thành tài, vậy thì anh sẽ thế chỗ của nhà họ Phù, và lúc đó, ba bên bị ràng buộc, Hàn Tam Thiên bị ai lôi kéo sẽ trở thành chìa khóa.
Hai đại chân thần đều là những kẻ tâm cao khí ngạo, làm sao có thể nguyện ý lôi kéo một phế vật chứ?! “Có thể.”
Hai đại chân thần gật đầu với nhau, hai tay đột nhiên di chuyển, máy xanh run lên, sau đó nhắm chuẩn vào Hàn Tam Thiên ở phương xa, bọn họ chuẩn bị tung ra đòn chí mạng.
“Thái cổ phá quân!” “Diệt thế túc sát” Hai tiếng hét lên, hai luồng năng lượng cực kỳ mạnh mẽ theo đó hình thành trong tay bọn họ, trên mặt đất, có thể thấy trên không trung, mây gió biến sắc “Phá!” “Phá!” “Bùm!” Hai cỗ năng lượng cực lớn đột nhiên buông ra, mang theo thiên uy cực lớn, trực tiếp bay về phía Hàn Tam Thiên.
“Thương Sinh, Vĩnh Vãng!” “Nuốt chửng thời gian không gian!” Bùm!!! Đột nhiên, hai cỗ năng lượng vừa bay ra ngoài đột nhiên bùng nổ, cả thế giới chấn động! Sóng khí bùng nổ giữa không trung trực tiếp thổi bay những người trên mặt đất, người đổ ngựa ngã.
“Cái gì?!” Lục Vô Thần và Ngao Thế kinh ngạc gần như đồng thời thốt lên, đòn tấn công của hai người bị người ta phá vỡ rồi.
“Hai đại chân thần, thật sự đã bí mật tấn công một đứa trẻ trái đất, có phải là quá đáng khinh rồi không?” Đúng lúc này, một tiếng giễu cợt lạnh lùng truyền đến.
“Ngoài miệng nói xem thường người khác, kết quả, lại vi phạm nguyên tắc của chính mình ý lớn hiếp nhỏ.
Điều này cho thấy các ông vẫn rất coi trọng hắn.
Dùng lời của Hàn Tam Thiên, có phải là rất thơm không?” Một người khác chậm rãi nói.
Lục Vô Thần và Ngao Thế không khỏi nhìn nhau, trở nên cảnh giác.
Thân là những người mạnh nhất trên thế giới, hai người họ chưa bao giờ nghĩ rằng, có người có thể hoá giải đòn tấn công của mình.
Và gần như chính vào lúc này, trước mặt hai người, giữa đám mây trăng, hai ông lão đang ngôi trên mây, chậm rãi đánh cờ.
“Các ông là...?”
Nhìn thấy hai người này, Lục Vô Thần không khỏi hơi nhíu mày.
Ông ta không quen biết hai người này, nhưng có thể cảm nhận được tu vi của bọn họ tuyệt đối không yêu.
“Thân là chân thần, nhiệm vụ của chúng ta là kiểm soát trật tự của thế giới Bát Phương.
Hai vị tiên sinh hà tất phải lo chuyện bao đồng?”
, Ngao Thê cũng lạnh giọng cảnh giác nói.
“Trật tự?”
Một ông cụ trong đó, đương nhiên chính là ông cụ Tảo Địa, còn ông cụ còn lại ngoài Bát Hoang Thiên Thư ra, thì còn có thể là ai?! Ông cụ Tảo Địa cười ngây ngô: “Cái gì mà trật tự? Thứ mà ông tạo ra đê phục vụ hay vụ lợi cho bản thân mình đó là trật tự sao? Nêu như vậy, Hàn Tam Thiên, là trật tự của ta.”
“Ta lười nói nhảm với bọn họ, bắt đầu khai chiến đi.”
Bát Hoang Thiên Thư cười đứng lên: “Nếu như không ra tay vài cái, tên tiểu tử Hàn Tam Thiên đó nhất định còn thật sự cho rằng Lão Tử là nô lệ của hắn, không có chút bản lĩnh nào.”
“Các ông rốt cuộc là ai2”
Lục Vô Thần nhíu mày, lùi về phía sau một bước, trong tay lại bí mật tung ra đòn công kích.
“Chúng ta sao?”
Ông cụ Tảo Địa cười cười không nói gì.
“Một nô lệ của Hàn Tam Thiên, một...
một nửa là sư phụ của Hàn Tam Thiên.”
Bát Hoang Thiên Thư cười tà ma, xung quanh thân thể có tiếng gió gào thét!
- -----------------