Nếu như Hàn Tam Thiên chết đi, thì tất cả mọi thứ sẽ không còn một chút ý nghĩa nào.
Mà hành động tự sát của Hàn Tam Thiên, lại là một con đường sống.
Nếu như nằm trong điều kiện cho phép, cô ta có thể thỏa hiệp và nhường bước. Cô ta cần năng lực chiến đấu của Hàn Tam Thiên, bị thương hoặc cái chết sẽ làm mất đi giá trị lợi dụng của Hàn Tam Thiên.
Hít vào một hơi thở sâu, Lục Nhược Tâm liền ngồi lại xuống bàn, còn cơn đau đớn của Tần sương cũng đã không còn, mặc dù
mồ hôi lạnh tràn ra khắp trán, nhưng ít nhất lúc này đã không còn bị cơn đau đớn dày
Vò.
Hàn Tam Thiên dìu Tần Sương đứng dậy, sau đó thì ngồi lại trên bàn ăn. Phương Khôn đương nhiên không cam tâm để chuyện này kết thúc như vậy, đang định nói thêm điều gì đó, lập tức bị ánh mắt của Lục Nhược Tâm liếc qua.
“Tam Thiên, người không sao chứ?" Dù là được Hàn Tam Thiên đỡ dậy nhưng cô vẫn lo lắng nhìn về vết thương trên chân hắn, rồi lo lắng hỏi.
Hàn Tam Thiên chỉ cười rồi lắc đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào vết thương trên cổ tay của cô.
Hắn đang băn khoăn về vết thương này, chỉ là hai đường vết thương nhỏ, lại có thể tạo
nên sự đau đớn lớn đến như vậy cho người có tu vi cao như Tân Sương sao.
Thậm chí từ đầu đến cuối Lục Nhược Tâm. vẫn chưa hề động tay.
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên cứ nhìn vào tay của mình, Tần Sương lại vội vàng giấu cánh tay ra đằng sau lưng.
Đối với người mình thích, cô không muốn để cho họ thấy nơi xấu xí trên cơ thể của mình.
Hàn Tam Thiên thu ánh mắt lại, sau đó
ngước nhìn Lục Nhược Tâm: “Cơm cũng đã ăn xong rồi, nên mang một chút bánh ngọt ra đây chứ?"
Lục Nhược Tâm chưa kịp lên tiếng, Phương Khôn đã lập tức chen vào: “Sao vậy, muốn. ăn cho xong để quay về chăm sóc cho tiểu mỹ nhân bên cạnh của ngươi sao?"
Khi nảy vừa bị Lục Nhược Tâm liếc mắt, nhưng bây giờ hắn lại không thể kìm được khi nghe Hàn Tam Thiên nói.
Bởi vì đối với hắn mà nói, những lời nói này của Hàn Tam Thiên, có thể giúp hắn nắm lại được điểm yếu này để công kích Lục Nhược
Tâm, nếu như Lục Nhược Tâm tức giận, thì Hàn Tam Thiên cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Quả nhiên sau khi Lục Nhược Tâm nghe câu nói nay, sắc mặt lập tức có vẻ bất mãn, lập tức đưa mắt về phía Phương Khôn: “Mặc dù hôm nay ăn cũng không ít, nhưng ta vẫn chưa no, ta còn đang chờ tiệc rượu mừng của ngươi."
Phương Khôn bật cười: “Vốn dĩ là hai tháng sau mới tổ chức, nếu như Lục tiểu thư muốn. uống, ta đương nhiên sẽ lập tức chuẩn bị"
“Bữa ăn này chính là bữa cơm chia tay của
ngươi" Lục Nhược Tâm đưa mắt nhìn Hàn Tam Thiên.
Nhưng đối mặt với Lục Nhược Tâm, hắn nào dám làm gì. Hắn chỉ có thể trách bản thân. xui xẻo, đi đêm có ngày gặp ma.
“Ta muốn người đến thành Phần Cốt" Lục Nhược Tâm không thèm để ý đến hắn, quay lại nói với Hàn Tam Thiên.
“Thành Phần Cốt sao?"