Lúc mọi người nhìn thấy bóng đen đang đứng trước mặt của Tử Tình là Hàn Tam
Thiên, tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau.
Pång.
Dường như chính lúc đó, ánh sáng phát nổ trong lòng bàn tay của hai người, sau đó Tử Tình bước lùi về sau vài bước, rồi ngã nhào trên bãi cát.
Còn Hàn Tam Thiên chỉ lùi lại nửa bước, nhưng dường như bất giác đưa mắt nhìn vào lòng bàn tay.
Trong lòng bàn tay có chút đau đớn, nhưng điều khiến Hàn Tam Thiên không ngờ tới
chính là trong lúc đấu với Tử Tình lại bị cô ấy đánh lùi về sau nửa bước.
Rõ ràng chỉ là nửa bước nhưng có thể dùng nội lực đơn thuần đấu với Hàn Tam Thiên, ngoài cao thủ cấp cao ra, thì không có ai có thể làm được điều này.
Nhưng Tử Tình không chỉ làm được như vậy, quan trọng hơn nữa chính là, cô ấy còn là một người hoàn toàn mới, chưa từng luyện công bao giờ.
Nếu như không phải đích thân trải nghiệm, e rằng nói ra sẽ không có ai tin.
Nhưng mà Hàn Tam Thiên không hề giống với Diệp Cô Thành, có lòng ghen ghét đố kị người khác, ngược lại Hàn Tam Thiên còn mỉm cười, đưa tay ra và kéo Tử Tình đứng dậy.
“Rất tốt." Hàn Tam Thiên mỉm cười.
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên, Tử Tình đột nhiên khựng lại, hơn nữa có chút xấu hổ nói: “Minh chủ."
“Nhưng mà có một chút hỗn loạn" Hàn Tam Thiên cười nói.
“Đúng vậy minh chủ, đã khiến người cười nhạo rồi." Đại Bình Thiên bị cánh tay của Liễu Sa thúc dục, vừa phản ứng lại liền cười nói.
Hàn Tam Thiên gật gù nói: “Nhưng mà thật sự có bản lĩnh đấy, tốc độ ánh sáng nhanh như vậy, mặc dù chưa thể khống chế được, nhưng nội lực bên trong quả thật mạnh mẽ.".
Nghe thấy lời tán thưởng của Hàn Tam Thiên, Tử Tình không khỏi đỏ mặt mà cúi đầu xuống đất.
“Ai ya, minh chủ, Tử Tình chẳng qua chỉ là cùng người trải qua bốn canh giờ, biến từ
không thành có, hay là...hay là để cô ấy đi theo người học tập vậy" Liễu Sa thừa cơ hội này, lập tức lên tiếng.
Đại Bình Thiên lần này phản ứng chậm chạp, bị Liễu Sa nhắc nhở mới lập tức gật đầu: “Đúng vậy, minh chủ, Tử Tình lúc này vẫn còn chưa thông thạo võ công, chỉ có người mới có thể nhìn thấy tiềm năng của muội ấy".