Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2411: Chương 2411: Cô ấy là cô nhân. 




Vị cô nương này nhẹ nhàng mĩm cười, không trả lời câu hỏi đáp: “ Để ta tự giới thiệu, ta tên là Lạc Hi."

Dứt lời, vi cô nương này lại nâng ly lên mời.

Ánh mắt của Hàn Tam Thiên chăm chú đặt trên người cô ta chưa từng rời đi, Hàn Tam Thiên chính là muốn nhìn kỹ, thử xem từ ngôn ngữ hình thể của cô ta để tìm đáp án cho câu hỏi lúc này của mình.

Nhưng cô gái này từ đầu đến cuối đều điềm nhiên như vậy, không hề lộ ra bất cứ sơ hở nào.

Uống xong rượu rồi đặt chén xuống bàn, Hàn Tam Thiên cười: “Ta vẫn nghĩ rằng chỉ có ta là người của trái đất bay đến thế giới bát phương này, nhưng không phải như vậy, ta không nên dùng mắt để tìm kiếm sơ hở của ngươi, mà nên phải dùng con tim để mà cảm nhận”.

“Đồng hương nên có cảm giác thân quen, gần gủi mới đúng." Hàn Tam Thiên cười đáp.

Lạc Hi lại mỉm cười, rồi đưa ly rượu lên mời Hàn Tam Thiên.

“Hàn Tam Thiên chính là dựa vào thực lực mà bay được đến đây, Lạc Hi không phải như vậy, đương nhiên không dám so sánh" Đặt chén rượu xuống liên lên tiếng.

“Đỗ uống xong ba chén rượu, Lạc Hi cô nương cũng nên trả lời câu hỏi của ta, làm sao người lại có khăn tay của cô ấy."

“Hàn đại hiệp lại nóng vội như vậy." Lạc Hi dứt lời liền ngước nhìn sang Hàn Tam Thiên: “Có cô ấy, đương nhiên sẽ có khăn tay của cô ấy, đây là không cần phải hỏi nhiều sao?"

“Không thể nào, sao người lại có khăn tay của cô ấy, càng không thể có cô ấy, người là người của Lục Nhược Tâm sao?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng đáp.

“Ta đã nói với Hàn đại hiệp, người là chính. dựa vào thực lực mà bay được đến đây, còn ta với người khác nhau." Dứt lời, các rèm. màn trong phòng đột nhiên động đậy.

Sau đó, tất cả rèm màn đều tập trung lại ở phía chính giữa căn phòng, đột nhiên một thân hình quen thuộc xuất hiện.

Nhưng tay chân đều bị rèm màn trói lại không thể cử động. . Bạn có biết trang truyện -- TrùmTru yện. O RG --

“Tam Thiên"

“Tần Sương sư tỷ" Hàn Tam Thiên cũng đứt bật dậy vô cùng kinh ngạc.

“Tô Nghênh Hạ đâu?" Hàn Tam Thiên tức giận đưa ánh mắt quay lại nhìn.

Có lẽ, Hàn Tam Thiên không biết bức uyên ương trên khăn tay này là do Tô Nghênh Hạ làm ở Phù gia lúc đợi Hàn Tam Thiên từ thế giới Hiên viên trở về thế giới Bát Phương, nhưng hương thơm trên đó đương nhiên Hàn Tam Thiên hiểu rõ.

Nhưng nào có biết rằng...

Người xuất hiện lại là Tần Sương.

Nhưng cho dù là vậy, Hàn Tam Thiên vẫn chắc chắn rằng, người phụ nữ trước mặt có được Tần Sương, lại có được khăn tay của Tô Nghênh Hạ, vậy thì tất cả đều nằm trong tay cô ta.

Lạc Hi chỉ mỉm cười rồi đưa mắt nhìn Tần Sương.

Bất luận thế nào, Hàn Tam Thiên vội vã cử động, cho dù Tô Nghênh Hạ là quan trọng nhất, nhưng Tần Sương lại là bạn của hắn, có thể cứu được người nào thì hay người đó, chân đột nhiên cong lên, cả người biến thành luồng ánh sáng xông thẳng về phía của Tần Sương.

“Phù"

Nhưng lúc tay Hàn Tam Thiên vừa chạm tới người của Tần sương, một riêng rơi nhẹ nhàng vang lên, cả cơ thể mỏng manh của Tần sương giống hệt như gốm sứ rơi xuống mặt đất, vỡ tan từng mãnh bay lên khắp nơi.

Hàn Tam Thiên vô cùng kinh ngạc, sao lại như vậy?

Tại sao nó lại là ảo ảnh.

Đây hoàn toàn không thể, với thực lực của Hàn Tam Thiên, hắn tuyệt đối không thể không phân biệt được đâu là thật đâu là ảo ảnh, hắn có thể khẳng định rằng Tần Sương sư tỷ lúc này là người thật.

Vô cùng khó tin mà quay đầu lại, Hàn Tam Thiên lúc này không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, đưa tay ra nắm một vài mảnh vỡ, nhưng những mảnh gốm xứ khi rơi khỏi tay liền biến mất.

“Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì đấy?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng hỏi, hai mắt hừng hực tia lửa.

Lạc Hi cười cười đáp: “Hàn đại hiệp, từ lúc người bước vào căn phòng này, ta đã không ngừng nói với người, không nên quá nóng vội, đáng tiếc người lại không nghe.”

Dứt lời, trong tay cô ta liên động đậy, một luồng màu trắng nhanh chóng hội tụ lại một nơi cách Hàn Tam Thiên khá xa, Tần Sương sư tỷ lại một lần nữa xuất hiện.

Có điều, Tần sương lúc này khác với lần trước, miệng cô đã chảy ta một chút máu tươi.

Hơn nửa máu này rất mới, có thể khẳng định rằng nó vừa mới có lúc này.

“Đừng có cố gắng đi cứu cô ta, nếu như người muốn cô ta chết" Lạc Hi lúc này đưa ra lời cảnh cáo.

“Mỗi một lần người tiếp cận, đồng nghĩa với việc người đang đả thương cô ta, ngươi hãy nhìn vết máu trên miệng cô ta đi, đó là do người làm lúc này." Lạc Hi lạnh lùng đáp.

“Tam Thiên" Trong mắt Tần Sương mang ý cười nhưng cũng có cả nước mắt, lắc đầu nhìn về phía Hàn Tam Thiên, ám chỉ rằng Hàn Tam Thiên dừng chạy tới đây cứu cô.

Hàn Tam Thiên nghiến chặt răng, người ở trước mắt nhưng không thể cứu, vì vậy vô cùng phẫn nộ, quát lên: "Rốt cuộc như thế này là sao? Ngươi muốn làm gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.