"Một tháng sau ta sẽ tới đây, hi vọng đến
lúc đó người sẽ thực hiện lời hứa của mình, bằng không thì ta sẽ khiến Diệp Cô Thành người sống không bằng chết." Lục Nhược Tâm quay mắt nhìn về phía Diệp Cô Thành nói.
"Ha ha, yên tâm đi, Lục tiểu thư, một tháng sau, cho dù Diệp Cô Thành ta sống không bằng chết thì cũng tuyệt đối không phải bên trong huyết trì này, mà là ở trong tầm cung của Lục tiểu thư." Diệp Cô Thành lạnh giọng mà nói.
Nghe tới loại này đùa giỡn này, Lục Nhược Tâm lại không giận tím mặt như trong tưởng tượng, chỉ là trừng mắt liếc Diệp Cô Thành
rồi quay người rời đi.
Đối với nàng mà nói, mặc dù bị mạo phạm, nhưng chưa hẳn không phải là chuyện tốt, có thể sử dụng nhan sắc của mình để khống chế nam nhân vốn là chuyện nàng am hiểu nhất.
Chỉ là vẫn đang luôn ở bên cạnh Hàn Tam Thiên kia, Diệp Cô Thành hổ lang như thế khiến Lục Nhược Tâm lại có được vẻ tự tin vốn có.
Đưa tiễn Lục Nhược Tâm xong, Diệp Cô Thành đắc ý nhìn về phía Ngô Diễn, Ngô Diễn tư thái cực thấp, cúi đầu âm trầm cười
một tiếng, đáp lại Diệp Cô Thành.
Mà lúc này Hàn Tam Thiên buồn bực nhìn qua Diệp Cô Thành đã biến mất, trong lúc nhất thời cắn răng siết chặt nắm đấm.
"Gà gà ốm?"
Phía sau, nữ tử lụa trắng tuyệt sắc nhìn qua bóng lưng của anh, cắn răng hỏi.
Hàn Tam Thiên đột nhiên quay đầu, hù dọa. nữ tử kia liên tục lùi lại.
Vương Tự Mẫn!
Nàng lúc này đã hoàn toàn không giống lúc trước, không còn vẻ ngang tàng bạo ngược nữa, một thân trang phục nữ nhi, trang điểm nhẹ khiến cả người hoàn toàn thay đồi.
Hàn Tam Thiên biết nha đầu này xinh đẹp, nhưng không nghĩ tới khi chưng diện lên lại có thể xinh đẹp đến loại trình độ này.
"Gà ốm!"
Khi thấy Hàn Tam Thiên xác nhận, vẻ hung hăng trong mắt trở nên nhu hòa, cả người Vương Tư Mẫn cũng từ chấn kinh và có chút sợ hãi triệt để lấy lại tinh thần.
Nước mắt không nhịn được đảo quanh trong hốc mắt, tất cả cảm xúc đọng lại trong lòng vào lúc này toàn bộ tuôn ra, một giây sau, nàng trực tiếp nhào vào trong ngực Hàn Tam Thiên.
Vương Tự Mẫn nghẹn ngào khóc rống, thương tâm không dứt.
Đối với nàng mà nói, nàng đã nghĩ tới tình cảnh xấu nhất.
"Ta nghĩ là cả đời này cũng không thể nhìn thấy ngươi, ta nghĩ là..."
"Còn sống, người còn sống."