Diệp Cô Thành liền bước về phía trước một bước, không phục nói: “Trọng thương như vậy vẫn có thể chịu được đòn tấn công của Hàn Tam Thiên, hơn nữa rỏ ràng là đang chiếm ưu thế, Hàn Tam Thiên cho dù bị Ma Long nhập vào thì cũng vậy mà thôi, ông nội, có lẽ người đã quá lo lắng rồi.”
Sắc mặt Áo Thế đột nhiên tái nhợt, thấp giọng nói: “Ngu xuẩn.”
“Hoãn Chi, tập hợp binh mã, giúp đỡ đỉnh Lam Sơn chèo chống kết giới phòng thủ, tất cả các ngươi, nếu không có mệnh lệnh của ta, thì không được tự làm theo ý mình, hiểu chưa?”
Áo Thế căn dặn ra lệnh.
Vương Hoãn Chi không hiểu, do dự một lúc liền gật đầu: “Vâng.”
Áo Thế trầm mặc, hít một hơi thở sâu, lúc này tiến vài bước đến trước mặt đám người Lục Dũng Sinh vùa mới cứu được Lục Nhược Tâm.
“Tham kiến Phù lão”
“Ông ơi.”
Mấy người nhìn thấy Áo Thế bước qua, liền cung kính hành lễ, có một người mặt mày nhơ nhuốc, vô cùng nhếch nhác.
“Tâm nhi, có phải Hàn Tam Thiên đã thật sự mất hết lí trí rồi không?”
Lục Nhược Tâm trầm mặc một lúc, có chút do dự mà gật đầu: “Vâng.”
“Ừm!” Áo Thế chau mày lại, đưa mắt về hướng bên kia nói: “Được rồi, con lui ra sau nghỉ ngơi đi.”
“Ông ơi, sao người lại hỏi như vậy”
Lục Nhược Tâm vừa bước một bước, nhịn không được sự hiếu kì liền vội vã hỏi.
“Không có gì, con hãy yên tâm mà đi đi.
Cho dù là yêu ma ta cũng không cho phép hắn hành động càn rỡ.”
“Không cần đâu, ông nội của con sẽ tự quyết định.”
Lục Nhược Tâm nói xong liền xoay người rời đi.
Đố với những lời nói lạnh nhạt của Lục Nhược Tâm, Diệp Cô Thành và đám người Vương Hoãn Chi bất giác nhìn nhau, mặt dù có một chút không thoải mái với thái độ bất kính của Lục Nhược Tâm đối với Áo Thế, nhưng bọn họ đều tán đồng với lời nói của Lục Nhược Tâm.
Không biết là Phù Thế vô duyên vô cớ lại chạy đến đây để hỏi nha đầu này như vậy là có ýí gì.
Áo Thế chỉ cười, hai tay vòng ra sau vô cùng bình thản.
Còn ngược lại, Lục Vô Thần không hề nhàn nhã như hắn ta, mặc dù đều là đứng vòng tay ra phía sau, vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng như sóng biển đang cuồn cuộn, không chỉ đơn giản là sóng to gió lớn, thậm chí là...
Thậm chí là như cơn gió đang điên cuồng gào thét.
Ẩn sau bên trong cánh tay phải là những vết máu loang lỗ theo cánh tay từ từ chả xuống, trên cánh tay phải truyền tới một nỗi đau đớn tận xương tủy.
Cho dù toàn thân đều bị thương, thì ông ta vẫn giỏi hơn, đường đường là chân thần một phương lại chịu thua trong trận đấu với Hàn Tam Thiên sao.
Vừa vô cùng tức giận những cũng có một chút khiếp sợ trước Hàn Tam Thiên đang hoàn toàn bị tẩu hỏa nhập ma ở trước mặt.
Nhưng uy nghiêm của chân thần không dễ bị mạo phạm, thể diện Lục gia không thể để cho bất cứ ai làm ỗ uế, hắn ắt phải kiên trì không được nhượng bộ.
“Những người đối đầu với ta phải chết” Hàn Tam Thiên nghiến chặt răng hét lên, tăng tốc độ xông tới phía Lục Vô Thần.
“Đến đây! Hát lên một tiếng liền đối diện với đợt tấn công tiếp theo của Hàn Tam Thiê.n, Lục Vô Thần không dám lựa chọn cách đánh dùng đá chọi với đá nửa, trong tay chuyển động, một luồng thần quang đột nhiên hiện lên trên không trung, cùng với sự biến hóa trong tay của Lục Vô Thần, thần quang ngày càng lớn, thay thế cơ thể Lục Vô Thần ngăn cản Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên lúc này đã bước vào trong thần quang.
“Khốn thần chú.”
“Xuất!” Hỗ nhẹ lên một tiếng, kim quang trong tay Lục Vô Thần lóe lên, trực tiếp bắn ra từ trong lòng bàn tay của Lục Vô Thần hướng vào vòng thần quang, đột nhiên tia sáng vàng và trắng bao phủ, còn Hàn Tam Thiên ở bên trong không còn thấy tung tích,trong vòng kim quang thì không có một chút động tĩnh gì.
“Tốt.”
“Làm rất tốt, ta đã nói rồi, chân thần quả là chân thần, nào để cho kẻ khác hi vọng viễn vông, dù là tên Ma Long kia hay là Hàn Tam Thiên, quả thực vô cùng ngốc nghếch, nếu là ta ta sẽ lập tức bỏ chạy từ lâu, sao lại phải tự chuốc phiền phức vậy chứ.”
Đám người nhìn thấy kim quang đang nuốt chửng Hàn Tam Thiên, lúc này đều vui mừng khôn xiết, cho dù có một số ủng hộ Hàn Tam Thiên, lúc này đã chuyển hướng sang Lục Vô Thần mà nịnh nọt.
Chỉ có một số người luôn sùng bái Hàn Tam Thiên lúc này chỉ có thể buồn bã mà cuối gầm mặt xuống đất.
“Áo lão, xem ra người đã lo lắng quá nhiều rồi.”
Vương Hoãn Chi lúc này trong lòng vô cùng nhẹ nhõm thở ra, liền nở nụ cười nói.
Mặc dù nói như vậy là đắc tội với Áo Thế, nhưng Vương Hoãn Chi vẫn nói như vậy, từ sau khi Áo Thế đến, thì tất cả mọi việc đều nghe theo mệnh lệnh của hắn, mặc dù quả thực nên là như vậy, nhưng Vương Hoãn Chi dù gì binh lính cũng nhiều, hắn cũng cần có uy nghiêm của mình chứ.
Đúng vậy, Áo lão, ngươi không tiếp xúc nhiều với nhân gian, nên có đôi khi đối với một số người hay một SỐ chuyện sẽ không thấu hiểu triệt đề, tên Hàn Tam Thiên này không mạnh mẽ như trong tưởng tượng của người đâu, nói cho cùng hăn cũng chỉ là một tên nô lệ vô dụng của phái Hư Vô ta mà thôi, chỉ là luôn luôn gặp được vận may khiến hắn nhiều lần hóa nguy thành an.
Nhưng mà khi đã gặp phải khó khăn thật sự sẽ lập tức hiện nguyên hình.”
Nắm bắt được cơ hội, Diệp Cô Thành lập tức mở miệng.
Hắn đương nhiên không phải đang giúp đở Vương Hoãn Chi, chỉ là muôn sỉ nhục Hàn Tam Thiên mà thôi.
“Phải không?”
Áo Thế lại không hề từ bỏ một chút cảnh giác nào, đưa mắt trừng trừng nhìn Thân quang ở trên không trung.
Tuy nhiên chính vào lúc này, vòng Thân quang không có chút động tính gì khi nảy, đột nhiên lại yên ăng thêm, nếu như không phải Lục Nhược Thần luôn dùng ánh sáng để duy trì sức mạnh của Thần quang, thì bây giờ có thể thấy răng nó yên tĩnh như mặt nước trong hồ.
Nhưng giây tiếp theo, Thần quang lập tức bị phá vỡ, một luông khí đen hung hãn xông ra ngoài...