Khi một đoàn người đi tới hố sâu, trên mặt Dạ Ma tràn ngập vẻ không cam lòng và khinh thường, nhưng cũng tràn ngập kinh hoảng.
Mới vừa rồi còn là người không ai bì nổi, đến cuối cùng thành như hiện tại, biến thành tội lỗi và sự trả thù của mình.
Đám người tự động tránh ra một lối đi, lúc này Hàn Tam Thiên chậm rãi đi tới, trong hai mắt có vẻ chế giễu nhàn nhạt, từ bờ hố nhảy xuống, sau đó ngồi xổm bên cạnh Dạ Ma.
Dạ Ma lập tức liều mạng giãy dụa, hai mắt nhìn Hàn Tam Thiên tràn đầy lửa giận, nhưng bất đắc dĩ là dù hắn cố gắng như thế nào cũng không thể động đậy được một chút nào.
"Rất không cam tâm sao?" Hàn Tam Thiên khẽ cười nói. . Truyện Light Novel
"Ngươi con mẹ nó." Dạ Ma cắn chặt hàm răng, cả người giận không kiềm chế được, nhưng lúc này ngoại trừ biểu lộ hung ác trên khuôn mặt ra thì còn có thể làm gì. được?
Thương thế nghiêm trọng như vậy, đừng nói là động thủ, chỉ động thân thể một cái thôi cũng cực kỳ gian nan.
"Vẫn còn ôm mộng cảnh bá chủ của người sao? Nhưng bây giờ mộng cảnh vỡ nát rồi thì người cũng nên tỉnh, mà thiếu chút nữa thì quên, ngươi không phải là người." Hàn Tam Thiên nhẹ khẽ cười nói, hai mắt nhìn Dạ Ma giống như nhìn một món đồ chơi.
Thân thể Dạ Ma khẽ nhúc nhích, hận không thể ăn tươi nuốt sống Hàn Tam Thiên.
Cùng lúc đó hắn lại vô cùng không cam lòng.
Kỳ thật liên quan tới điểm này thì Hàn Tam Thiên cũng không hiểu rõ.
Tất cả mọi người bao gồm cả Hàn Tam Thiên cũng đều ở bên trong mộng cảnh hỗn loạn, đều thân bất do kỷ, hoàn toàn bị Dạ Ma khống chế.
Trong phạm vi này, bọn họ là sinh vật phù hợp với quy tắc bên trong, cho nên ở trước mặt Dạ Ma, Dạ Ma nói bọn họ là vô địch thì chính là vô địch, Dạ Ma nói bọn họ là sâu kiến thì chính là một phế vật không chịu nổi một kích.
Hàn Tam Thiên cũng vậy, Thao Thiết cũng như thế, tất cả mọi người đều giống nhau.
Nhưng hết lần này tới lần khác đều có ngoại lệ
Tử Tình.
Đây là một người mà ngay cả Hàn Tam Thiên cũng không ngờ tới.
Tu vi bằng không.
Nhưng lại vẫn cứ có thể bộc phát lực lượng và thân thể, đột phá những hạn chế ở trong phạm vi này.
Chương 2431: Dạ Ma xui xẻo
Hàn Tam Thiên cũng không rõ cái gọi là Tiện thể thanh khiết của Tử Tình đến tột cùng là vật gì, càng không rõ vì sao nàng có thể phá được sự khống chế của Dạ Ma, khả năng duy nhất mà Hàn Tam Thiên có thể giải thích chính là thiên địa vạn vật nếu có tương sinh thì cũng có tương khắc.
Tiên thể thanh khiết của Tử Tình nhất định có chỗ giúp nàng phá vỡ được sự khống chế của mộng cảnh do Dạ Ma tạo ra.
"Đánh bại ta căn bản không phải người, người có tư cách gì ở trước mặt ta ngông cuồng? Hàn Tam Thiên, người nhớ kỹ cho ta, ngươi vĩnh viễn chỉ là bại tướng dưới tay ta mà thôi, nếu không phải do cô gái kia thì người đã sớm chết từ lâu rồi."
"Dạ Ma ta không thua ngươi, ha ha, ha ha ha ha." Biết rõ bại cục đã định, nhưng khi đối mặt với Hàn Tam Thiên thì Dạ Ma vẫn quật cường không chịu thua, sau khi trào phúng một phen thì hắn cất tiếng cười to.
Cho dù thua, nhưng thua một nhân vật cấp bậc như Hàn Tam Thiên cũng xem như tạm an ủi bản thân.
Hàn Tam Thiên cười cười, không nói gì.
"Anh nói xem?"
"A..." Dạ Ma tức giận hộ: "Chẳng lẽ có quan hệ gì tới người sao? Mặc dù nàng kì lạ, nhưng đó là bản thân nàng, người còn thật sự cho rằng chính người ở phía sau giúp đỡ cho nên nàng mới có thể đột nhiên bộc phát năng lượng to lớn như vậy sao? Hàn Tam Thiên, chuyện này không liên quan gì đến người cả."
"Mặc dù nàng có thân thể và khí thể đặc thù, người cho rằng chỉ cần giả bộ giúp đỡ Ở phía sau thì ta liền tin tưởng là do người xuất lực sao? Lực lượng của các ngươi căn bản không bình thường."
Một cái là lực lượng đặc thù của tiên thể thánh khiết, một cái là lực lượng của người bình thường, hai cỗ lực lượng này căn bản không có khả năng hỗ trợ lẫn nhau, cho nên đương nhiên Hàn Tam Thiên không có khả năng xuất lực ở sau lưng.
"Ngươi nói rất đúng, lực lượng của người bình thường thật sự không có cách nào giúp nàng, nhưng sợ rằng người đã quên ta là ai, ta là Hàn Tam Thiên." Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên có gì đặc biệt hơn người, Hàn Tam Thiên cùng lắm... cùng lắm chỉ là bại tướng dưới tay ta... Ha ha ha, ha ha ha ha."
Dạ Ma điên cuồng cười lớn, nhưng ngay lúc này, tay của Hàn Tam Thiên lại nhẹ nhàng đặt ở trên vai hắn.
Nhìn như tùy ý vỗ vỗ bờ vai giống như là đang an ủi, nhưng trên thực tế Dạ Ma vừa cười cười, đột nhiên lại khóc.
Nước mắt màu đen thuận theo khóe mắt nhẹ nhàng trượt xuống, vẻ cuồng vọng và điên cuồng lúc trước hóa thành bất đắc dĩ, nụ cười dữ tợn cũng hóa thành khuất phục.
"Hàn Tam Thiên." Tiếng cười dừng lại, Dạ Ma nhẹ gật đầu, cảm xúc khôi phục tỉnh táo từ trong điên cuồng.
Nhìn về phía Hàn Tam Thiên, bên trong ánh mắt vô cùng lạnh nhạt, thở dài một tiếng: "Nói rất đúng, ngươi là Hàn Tam Thiên."
"Có thể thu phục người của Ma Long, làm sao lại là hạng người bình thường?" hắn đau khổ cười một tiếng, sau đó nhấc tay lên một chút, nhẹ nhàng đặt một vật trong lòng bàn tay Hàn Tam Thiên.
"Đây là cái gì?" Hàn Tam Thiên nhướng mày.
"Thân là ma tộc, ta vốn nên giúp người một tay, nhưng... người trong giang hồ thân bất do kỷ, nhớ kỹ, đám hòa thượng kia không thể nghe theo, còn có vật này, tương lai người có thể sẽ dùng đến, đây là ấn ký của ta, tiếng đàn vang, mộng như huyền âm, thánh nữ hạ thế, thiên thanh địa minh."
Nói xong, Dạ Ma nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn về phía Hàn Tam Thiên: "Hỗn độn chi khí."
Vừa mới nói xong, vẻ mặt hiện lên nụ cười và sự bái phục trong mắt, thân thể Dạ Mai đột nhiên hóa thành vô số bột phấn màu đen, phiêu tán bốn phía trong không trung, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Rừng núi biển cả xung quanh cũng đột nhiên biến mất, trước mắt hóa thành một vùng tăm tối.
Xoạt.
Khi Hàn Tam Thiên mở mắt lần nữa, đập vào mi mắt là mấy người Phù Mãng và Mặc Dương, lúc này đám người ai cũng lo lắng nhìn Hàn Tam Thiên, Mặc Dương tùy thời giờ búa lớn chuẩn bị đập xuống.
Đối với bọn họ mà nói, sau khi Hàn Tam Thiên ngủ thì quá khủng bố.
Toàn thân có khí màu đen quấn quanh, thậm chí còn xuất hiện tạm dừng hô hấp, sau khi khôi phục hơi thở thì còn mở ra hai mắt đỏ rực giống như ma quỷ, cho nên...
Cho dù Mặc Dương vạn lần không nguyện ý, thế nhưng luôn chuẩn bị tùy thời cơ mà đập Hàn Tam Thiên một cái.
Hắn đã nghĩ kỹ, anh em không thể không nghe, nhưng anh em cũng tuyệt đối không thể bị mình giết chết, cho nên, giết Hàn Tam Thiện xong, sau đó mình lại lấy cái chết tạ tội, cùng Hàn Tam Thiên ở cùng một chỗ, bọn họ tiếp tục làm anh em trên đường đến Hoàng Tuyền.
Hắn vốn đã định sẽ đập một búa xuống, nhưng cũng may hắn ngạc nhiên phát hiện hai mắt Hàn Tam Thiên khôi phục bình thường.
"Mę nó."
Hàn Tam Thiên sờ sờ mặt mình, thấy đau nhức vô cùng, ngay cả đầu mình cũng bị người ta hung hăng đập đau một cái.
"Mẹ nó, vừa rồi các ngươi đã làm gì ta?" Hàn Tam Thiên sờ đầu, không nhịn được ngồi dậy, nhìn quanh chỗ có người nói.