“Diệp Cô Thành này rốt cuộc là người nào vậy? Làm sao trước kia chưa từng nghe nói đến?”
Những người lúc nãy bàn chuyện Hàn Tam Thiên lúc này cũng nhỏ giọng nghị luận.
“Đệ tử thiên tài của Hư Vô Tông ban đầu nghe nói thiên phú giỏi, người cũng thông minh. Ai, tuổi quá trẻ đã lên làm Đại thống lĩnh bộ đội tiền phong của Dược Thần Các, quan trọng nhất đó là hắn còn là con nuôi cuar Ngao tộc trưởng Vĩnh Sinh Hải Vực, nói thật, ta cũng cảm thấy bọn họ nói có lý. Hàn Tam Thiên có bản lĩnh đi chăng nữa thì đó cũng là một người chết, không so sánh được với Diệp công tử người ta.”
“Nói đúng, thôn phu hoang dã, tiện nhân địa cầu thì sao có thể so sánh với con cưng của trời như Diệp công tử ta chứ? Thật sự là trên trời dưới đất, chênh lệch quá xa.”
Nghe được những tiếng nghị luận này, Diệp Cô Thành hài lòng cười một tiếng, sở dĩ lựa chọn uống trà ở chỗ này mục đích chính là như vậy.
Huệnh hoang, hẳn chỉ có hắn Diệp Cô Thành mới làm được.
Mặc dù thủ đoạn bỉ ổi một chút, nhưng mà lịch sử từ trước đến giờ đều là do người sống sửa lại.
Ai lại quan tâm tới quy củ như thế nào chứ?!
Thắng làm vua thua làm giặc, chính là như vậy.
“Bọn họ đi tới rồi.” Ngô Diễn lúc này cười nói.
Diệp Cô Thành gật đầu một cái, dõi mắt nhìn lại, trên đường phố, Phù Thiên mang một đám đệ tử Phù gia cùng với Diệp Thế Quân, Phù Mị nổi giận đùng đùng vọt vào.
Không bao lâu sau, một đám người vọt vào lầu hai của quán trà.
Thấy đám người Diệp Cô Thành, Phù Thiên giận không kiềm chế được: “Diệp Cô Thành, người có ý gì đây?”
“Cái gì là có ý gì?” Diệp Cô Thành ngoáy ngoáy lỗ tai, mặt đầy khinh thường cười nói.
Tiếp đó, hắn đưa mắt khóa chặt ở trên người Phù Mị. Mặc dù gả làm vợ người ta, nhưng mà Phù Mị chăm sóc bản thân vô cùng tốt, vẫn quyến rũ tựa như thiếu nữ.
“Chúng ta đã nói xong rồi, sau khi chuyện thành công, Hỏa Thạch Thành giao cho chúng ta quản lý, nhưng bây giờ người đang có ý gì đây? Phải không ít trọng binh đi canh giữ Hỏa Thạch Thành, chẳng lẽ là ngươi muốn chơi xấu sao?” Phù Thiên tức giận vô cùng.
Sau khi Hàn Tam Thiên, một đêm chưa chợp mắt, cảm xúc vô cùng phức tạp. Hành động nghịch thiên của Hàn Tam Thiên làm cho hắn vô cùng chấn động, cho tới sau khi hắn trở về từ đầu đến cuối cũng đang hoài nghi mình làm là đúng hay sai.
Nhưng sau khi nghĩ tới hành động lần này của Phù gia, không chỉ diệt trừ đại họa mà còn đồng thời năm được thành trì chiến lược quan trọng nhất là Hỏa Thạch Thành đối với liên quân Phù Diệp, trong lòng Phù Thiên trong mới bình tĩnh lại.
Ít nhất, tương lai của Phù gia vẫn để cho người kích động, không tính là lỗi lầm lớn.
Diệp Cô Thành nhẹ nhàng cười một tiếng, bày ly trà ở trước mặt Phù Thiên: “Phù Tộc Trường, có lời từ từ nói mà, ngồi xuống uống miếng trà, bớt giận.”
Phù Thiên không biết làm sao, mặc dù tức giận nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống. Hắn ngồi xuống, Diệp Thế Quân cũng ngồi xuống, Phù Mị vốn định ngồi bên tay phải Diệp Thế Quân gần Phù Thiên một chút, nhưng khi nàng cảm nhận được ánh mắt của Diệp Cô Thành, đột nhiên lơ đãng mỉm cười, ngồi ở bên tay trái Diệp Thế Quân, cách Diệp Cô Thành gần hơn chút.
Vừa ngồi xuống, Phù Mị liền cảm giác đôi chân xinh đẹp của mình bị người nhẹ nhàng đá một cái, không cần cúi đầu nhìn, từ trên nụ cười điển trai của Diệp Cô Thành, Phù Mị liền biết đáp án.
Nhẹ nhàng bắt chéo đôi chân nuột nà, Phù Mị cũng thuận thế ngoắc ngoắc chân của Diệp Cô Thành.
Đối với thiếu niên thiên tài đẹp trai trẻ tuổi như vậy, Phù Mị dĩ nhiên là động lòng xuân, quan trọng nhất đó là, hôm nay thân phận của Diệp Cô Thành là thứ nàng ta coi trọng nhất.
Đại Đô thống, con nuôi của Ngao Thiên, đây có thể là đại hồng nhân của Dược Thần Các và Vĩnh Sinh Hải Vực.
Còn Diệp Thế Quân, mặc dù là thành chủ, nhưng so với Diệp Cô Thành, trừ cũng họ Diệp ra thì lại không có bất kỳ điểm nào có thể so sánh.
Diệp Cô Thành nhẹ nhàng cười một tiếng, một cái tay nhẹ nhàng đưa đến dưới đáy bàn, diễn tả ba chữ.
Phù Mị hiểu ý.
“Diệp Cô Thành, chúng ta dầu gì cũng là đồng minh với nhau, không có lý nào không giữ chữ tín chứ?” Phù Thiên vô cùng buồn bực nói.
“Phù Thiên tộc trưởng, ngươi cơm có thể ăn lung tung, nhưng lời cũng không thể nói bậy ba được. Cô Thành nhà chúng ta không dám nói những cái rác, nhưng thành thật thì luôn đặt ở đầu tiên. Nếu không, Dược Thần Các cũng sẽ không đem vị trí quan trọng như vậy cho Cô Thành nhà chúng ta ngồi, Ngao tộc trường cũng tuyệt đối sẽ không thu một tên không giữ chữ tín như vậy.” Ngô Diễn cười nói.
“Miệng nói không có bằng chứng, Phù Tộc Trường, người nói Hỏa Thạch Thành chúng ta thuộc về người, người có chứng cứ không?” Ngũ Phong trưởng lão cười nói.