Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2151: Chương 2151: Giết người lúc rạng sáng






Nhìn thấy Diệp Cô Thành đang tức giận, Ngũ Lục phong trưởng lão cũng không thể không vào nhóm nghiên cứu và thảo luận, suốt một đêm, tinh thần của Diệp Cô Thành dường như đã suy sụp, chẳng lẽ bọn họ còn có thể tốt hơn được sao?

Hắn ta không được ngủ ngon, bọn họ cũng không được ngủ ngon.

Nhưng mà, lúc này, rõ ràng là bọn họ không dám trêu chọc Diệp Cô Thành, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng lên.

Diệp Cô Thành nổi giận đùng đùng ngồi ở chủ vị, vỗ mạnh cái bàn:

"Con mẹ nó, tên Hàn Tam Thiên này, con mẹ nó thật sự là chán sống rồi phải không? Cả đêm hắn không biết làm gì, bay tới bay lui, con mẹ nó đó là muốn chúng ta không được ngủ ngon."

Ngô Diễn cúi thấp đầu, cũng không biết nên nói gì cho đúng.

"Các ngươi nói xem, chúng ta phải nghĩ ra cách gi?"

Diệp Cô Thành nhìn mấy người rồi lạnh giọng quát.

Ngô Diễn ngồi suy nghĩ, Thủ phong trưởng lão thấy không ai nói gì, lúc này lại đứng lên xung phong nhận việc, nói:

“Cô Thành, bớt giận đi, lúc này ngươi tức giận như vậy không phải là đang làm theo ý nguyện của tên khốn Hàn Tam Thiên kia hay sao? Hắn làm như vậy, đơn giản cũng chỉ là muốn khiến cho chúng ta không được bình yên, cứ một lúc lại thả ra tin tức muốn đánh úp chúng ta, được một lúc lại bay tới bay lui ở trên đỉnh đầu chúng ta, ý của hắn, chẳng lẽ còn không rõ ràng hay sao?"

Diệp Cô Thành nhướng mày, dường như là hiểu được ý của Thủ phong trưởng lão, giọng điệu cũng tốt hơn một chút rồi nói:

“Sư phụ, ý của ngươi là..."

"Ha ha, Cô Thành, hắn nói muốn đánh bất ngờ để cho chúng ta đề phòng, nhưng bây giờ lại quấy rối thành như vậy, chẳng phải là đang giấu đầu hở đuôi hay sao?"

Thủ phong trưởng lão cười nói.

Vừa nghe thấy những lời này, Ngũ phong trưởng lão cũng gật đầu nói:

"Thủ phong sư huynh nói đúng lắm, hành động này của Hàn Tam Thiên, hoàn toàn là vì muốn chúng ta không ngủ đủ giấc, gặp nhiều phiền phức. Nhưng mà, ngoại trừ những thứ này, hắn có được bản lĩnh để làm cái gì nữa chứ?"

“Nếu như muốn đánh lén thì hắn đã đánh lén từ lâu rồi, chứ không chờ đến bây giờ nữa, càng sẽ không xuất hiện vào lúc này.”

Ngũ phong trưởng lão cũng phụ họa theo nói.

"Những lời này rất có lý."

Diệp Cô Thành gật đầu, nếu như Hàn Tam Thiên muốn chơi trò đánh lén, vậy chắc chắn sẽ đánh lúc mình không có chuẩn bị gì mà xuất động tấn công, không cần phải bay qua bay lại ở trên đầu quân địch, khiến cho người khác nghi ngờ rồi, mới phát động đánh bất ngờ chứ?

Cái này cũng không gọi là đánh lén!

“Ngô Diễn sư bá, ngươi thấy như thế nào?"

Diệp Cô Thành đưa ánh mắt nhìn về phía Ngô Diễn.

Đối với những suy đoán này, trên cơ bản Ngô Diễn vẫn đồng ý, dù sao sau khi phân tích chuyện này ra, thì ai cũng có thể hiểu được.

Nhưng Ngô Diễn vẫn luôn lo lắng, lỡ như có chuyện gì, thì sẽ tổn thất rất lớn.

Nhìn thấy Ngô Diễn do dự như thế, Thủ phong trưởng lão cũng rất không kiên nhẫn, còn định gây sức ép tiếp sao, cái thân già này của ông ta sắp không chịu nổi nữa rồi, ông ta thầm nghĩ nhanh chóng giải quyết mọi chuyện cho xong:

"Ta nói này sư huynh, chuyện này còn có gì đáng để suy nghĩ nữa đâu, chẳng lẽ những gì mà chúng ta nói còn không có lý hay sao?"

“Đúng vậy, sư huynh, càng quan trọng hơn chính là, còn không đến một canh giờ nữa là trời đã sáng rồi, Hàn Tam Thiên còn dám chạy đến đánh lén hay sao?"

Ngũ phong trưởng lão cũng buồn bực nói.

"Ban ngày mà chơi trò đánh lén, vậy có khác gì là tự tìm đường chết đâu chứ?”

Lục phong trưởng lão cũng phụ họa theo nói.

Ngô Diễn gật đầu, đặt ánh mắt lên người Diệp Cô Thành, nhìn thấy Diệp Cô Thành cũng gật đầu, lúc này ông ta mới thở dài một hơi rồi nói:

"Thôi được rồi, Hàn Tam Thiên muốn cho chúng ta không được nghỉ ngơi tốt, lúc nào cũng lo lắng sợ hãi, vậy chúng ta sẽ cố tình để khiến hắn không được như ý."

Ông ta vừa nói xong, ngay lập tức ba vị trưởng lão cũng có thể buông ra tảng đá lớn ở trong lòng, cuối cùng cũng có thể yên bình một lúc rồi.

"Sư huynh à, ngài nên nghe theo chúng ta sớm hơn, nếu không, buổi tối ngày hôm nay chúng ta đã không như thế này rồi."

“Cũng không được, Hàn Tam Thiên biết ngày mai chúng ta sẽ tập kết một lần nữa, hắn hoàn toàn không đánh lại, cho nên đêm đến mới dùng một ít thủ đoạn, cố ý quấy rầy chúng ta, khiến cho ngày mai chúng ta không có sức lực gì, chúng ta không thể trúng kế dược."

Ngũ Lục phong trưởng lão hai người ta một lời ngươi một câu, cười nói với nhau.

Nghe thấy mấy câu này, Ngô Diễn cũng phải thừa nhận mà gật gật đầu:

“Có lẽ là thế, là do ta cần thận quá mức rồi, một lần bị rắn cắn, liền sợ bóng cỏ cả trăm năm."




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.