Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2008: Chương 2008: Hàn môn ngọc kiếm




Trong đại viện đã chất đầy thi thể, máu tươi bắn khắp nơi, người còn sống đều liên tục kêu thảm thiết, cảnh tượng giống như luyện ngục.

Những tiếng thét chói tai liên tục vang lên trong chính điện.

Hơn mười nam nhân trẻ tuổi của Phù gia bị gông lại chung một chỗ, trên chân bị xiềng bởi dây xích thật dài.

Hơn ba mươi nữ nhân của Phù gia bị trói lại ở phía bên phải, tóc tai bù xù, quần áo không chỉnh tề, gương mặt của họ đều không còn một giọt máu, biểu tình sợ hãi thất kinh.

Phù Thiên đang ngồi trên thượng vị trong chính điện, cả người thất hồn lạc phách, còn đâu phong thái của trưởng tộc của tam đại gia tộc ngày đó.

Vào lúc này, một gã đàn ông cường tráng dùng một sợi dây thừng kéo một đám người trẻ tuổi của Phù gia đi ra, vẻ mặt đầy khinh thường, ngay cả liếc cũng không thèm liếc Phù Thiên lấy một cái: "Lão già Phù Thiên, Đông môn chúng ta đếm đủ số lượng rồi, lão tử đi đây."

Đột nhiên một trưởng lão của Phù gia từ phía sau đuổi theo, nhìn đứa con của mình cũng bị trói trong đám người bị lôi đi kia, ông cầu xin nói: "Đông Lâm đ*o nhân, không phải ngài nói ngài trên danh sách của ngài chỉ có bảy người thôi sao? Nhưng... nhưng ngài bắt ít nhất hơn mười người rồi, vậy ngài có thể thả con gái của ta ra không?" "Tránh ra!" Đông Lâm đ*o nhân nâng chân lên trực tiếp đá ông ta ngã lăn ra đất, sau đó cả giận nói: "Lão tử muốn bắt bao nhiêu người thì bắt bấy nhiêu người, ngươi cũng xứng đưa ra yêu cầu với ông đây à? Lão tử xem trọng con gái của lão đó là do nữ nhân nhà ngươi có phúc khí, cút ngay cho ta."

Nói xong, hắn mũi gian hừ lạnh một tiếng, lôi kéo phía sau phù người nhà liên nghênh ngang mà đi.

Trưởng lão kia gia tuyệt vọng nhìn Phù Thiên, Phù Thiên lại quay đầu sang một bên, làm như không nhìn thấy gì.

Với tình cảnh hiện giờ của Phù gia, cho dù có nhìn ông ta, ông có thể làm gì đây? "Lão già Phù Thiên, con mẹ nó ông vẫn có thể chịu được à, bọn ta đã đối xử với Phù gia ông như vậy rồi mà ông còn có thể xem như không thấy, một lời cũng không nói, coi như ông lợi hại, chúng ta đi." Một đám nam nhân đang trói người Phù gia ở bên cạnh cười nhạo. "Vốn dĩ theo ý của chủ nhân nếu ngươi dám phản kháng thì chúng ta sẽ tìm lý do giết sạch cả nhà ngươi, nhưng ngươi quả thật rất biết cách làm rùa đen rút đầu, chúng ta sẽ còn có ngày gặp lại, bọn ta đi đây." Đám người kia trói không ít thiếu nữ của Phù gia cũng lên tiếng châm chọc, sau đó bọn họ trực tiếp kéo một nhóm nữ tử của Phù gia rời đi.

Nhìn những thiếu niên thiếu nữ bị lôi đi, nhóm trưởng lão của Phù gia gào khóc không thành tiếng, trong những người bị trói mang đi kia phần lớn đều là con của bọn họ.

Lúc trước các nàng đều là người ăn trên ngồi trước, là công tử cùng tiểu thư của Phù gia, hiện giờ phải trở thành nô lệ của người khác. "Con mẹ nó." Phù Thiên nện một quyền thật mạnh lên ghế, mặc dù trong lòng ông ta cũng vô cùng tức giận, nhưng ông cũng không dám thể hiện ra cho bọn người kia thấy, nghẹn khuất bao nhiêu chỉ có chính ông ta biết.

Từ sau khi trở về kỳ thật Phù Thiên đã đoán được cục diện ngày hôm nay.

Phù gia mất đi vị trí trong tam đại gia tộc, tất nhiên cũng hoàn toàn thất thế, các đại gia tộc khác cũng tuyệt đối sẽ không chừa... chút mặt mũi nào cho Phù gia, tùy ý tìm một cái cớ liền có thể xông vào trong Phù gia của ông ta, đốt giết đánh cướp không chuyện tàn độc nào không làm.

Mà lúc này nếu Phù gia dám có một chút ý niệm phản kháng nào, kết quả không nghĩ cũng đã biết.

Nếu làm vậy chẳng qua cũng chỉ là tiếp tay cho những kẻ đó tìm được lý do để tàn sát Phù gia, còn tất cả những gì Phù gia phải đối mặt, có khả năng lớn nhất là họa diệt môn. "Phù Thiên, ngươi hãy nhìn xem, ngươi hãy nhìn đi, đây là cách người dẫn dắt Phù gia sao, đây là những gì mà mỗi ngày người đều hứa sẽ làm cho Phù gia trở nên phong quan vô hạn, nhưng cuối cùng thì sao? Kết quả như vậy sao?" Có trưởng lão rốt cuộc nhịn không được tức giận lớn tiếng chấp vấn Phù Thiên. "Ha ha ha, hiện giờ Phù gia chúng ta đã trở thành thịt trên thớt, người người xâu xé, Phù Thiên, người thân là tộc trưởng, tội nghiệt này ngươi khó tránh khỏi." "Nói đúng vậy, Phù Thiên, ngươi xuống đài đi, Phù gia không cần ngươi người như thế dẫn dắt." "Có người luôn luôn tự cho mình là đúng, bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng lại đầy Phù gia chúng ta vào hố lửa."

Nhóm trưởng lão của Phù gia tức giận mắng chửi không ngừng, đối với việc Phù Thiên để Phù gia trở nên nông nỗi này, hiển nhiên bọn họ đều vô cùng bất mãn. "Đủ rồi!" Phù Thiên vỗ mạnh lên bàn một cái, đùng đùng dựng lên: "Phù gia không có chân thần chống lưng, chuyện này căn bản là do Phù Dao không nghe lời, nếu ngày đó nàng nghe theo những gì ta đã an bài, Phù gia chúng ta sẽ trở thành bộ dạng như ngày hôm nay sao?" "Nói rất đúng, chuyện này muốn trách cũng chỉ có thể trách Phù Dao, sao lại đi trách Phù Thiên tộc trưởng? Nếu không có chân thần, việc Phù gia chúng ta lụi bại chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi." "Tiện nhân Phù Dao này, bây giờ ả thì sung sướng rồi, đi theo tên tiện nhân người địa cầu vừa chết kia, hoàn toàn không quan tâm đến người Phù gia chúng ta đang lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, theo ta nghĩ loại người bất trung bất hiếu bất nghĩa này nên bị xóa tên trong gia phả." "Xóa tên của ả chẳng phải là quá dễ dàng với ả rồi sao, ta đề nghị lập một cái mộ sỉ nhục cho ả, để cho từ nay về sau thế nhân đều biết đến sự tồn tại của tiện nhân này, phải để ả chịu tiếng xấu muôn đời." "Đúng, đúng, đúng, nói rất đúng, thuận tiện cũng lập một cái cho tên tiện nhân Hàn Tam Thiên, phải để cho đôi cầu nam nữ này bị người của đời đời sau phỉ nhổ."

Cả đám người càng nói càng hưng phấn, càng nói càng hăng say, có lẽ đối với bọn họ mà nói, bọn họ không dám mắng người khác, nhưng lại nghĩ nếu người kia là Phù Dao thì bọn họ muốn mắng như thế nào cũng được.

Dù cho mọi chuyện đã đến nước này, bọn họ cũng cũng không hề nghĩ đến việc nhận trách nhiệm về sự lụi bại của Phù gia về mình, chỉ tình nguyện làm một đám vô dụng, ăn cơm không được quay lại trách sao cơm không còn.

Bọn họ cũng không chịu ngẫm lại xem, mặc dù đỉnh

Lam Sơn cũng không có chân thần, cũng có Lục Nhược Hiên, Lục Nhược Tâm là hai nhân tài như vậy cáng đáng mọi việc.

Hải vực Vĩnh Sinh cũng có mấy huynh đệ Ngao gia mỗi người trấn thủ một phương. ngôn tình ngược

Còn nhiều năm trôi qua như vậy, Phù gia dưới sự che chở của Phù Duẫn phù lại có cái gì?

Bọn họ không có cái gì cả, chỉ có tận tình hưởng lạc, lúc nguy cơ phát sinh, phải trông cậy vào người khác đến chống đỡ giúp, nếu người khác không muốn giúp, liền bị bọn họ đau chi lấy mũi.

Ngay tại lúc cả đám người đang lòng đầy căm phẫn chửi bới Tô Nghênh Hạ cùng Hàn Tam Thiên, đột nhiên một tiếng khóc nỉ non vang lên ở hậu đường, vài tên thị vệ y phục trắng đi theo một nam tử ý phục màu xanh chậm rãi đi ra, phía sau hắn, trói theo một nhóm nữ quyến của Phù gia.

Nếu nói, lúc trước tên cầm đầu của Đông Lâm đ*o nhân buộc phải bắt được những thiếu nữ của Phù gia nữ thì hiện giờ nam tử áo xanh này lại ra lệnh bắt đó là nữ tử trung là nhân tài kiệt xuất.

Vô luận tư sắc hay là tài hoa, những nữ tử đều có thể nói là những người ưu tú nhất trong mắt Phù Thiên.

Có thể nói đây đúng là đả kích cùng vũ nhục lớn nhất đối với Phù gia.

Bởi vì người bị trói đầu tiên là Phù Mị nàng là nữ tử ưu tú nhất Phù gia hiện giờ.

Mà đi theo phía sau nàng là vợ của Phù Thiên, Phù Ly.

Bọn họ muốn làm nhục Phù gia đến cùng!

Đám người của nam tử y phục màu xanh vừa đi ra, cả đám trưởng lão của Phù gia nhất thời ngậm miệng lại, mặc dù nhìn thấy những người bị trói lúc này đang mở to mắt nhìn mình, bọn họ giận nhưng chỉ dám để ở trong lòng.

Phù Thiên nghiến muốn nát răng rồi, chịu đựng lửa giận đang bốc lên, tiến lên vài bước, nhìn nam tử y phục xanh có vẻ trẻ hơn mình cả một bó tuổi, treo nụ cười lên mặt: "Lục Sinh đại gia, ngài... ngài, có phải ngài bắt sai người rồi hay không? Đây... Đây là người của Phù gia chúng ta..." "Cút mẹ ngươi đi." Nam tử tên Lục Sinh không chút kiên nhẫn ngắn Phù Thiên lại, tiếp theo tức giận mắng: "Lão tử bắt không sai người, lão tử muốn bắt chính là nữ nhân của Phù gia ngươi, vợ của ngươi à, vậy ta cứ mang về làm nô tỳ rủa chân cho ta là được."

Nói xong, Lục Sinh trực tiếp lôi kéo người đi ra ngoài.

Nhưng mới vừa đi được hai bước, vào một tiếng, một thanh ngọc kiếm đột nhiên từ ngoài điện bay tới, cắm thẳng ở trước giày của Lục Sinh, không chệch một li nào.

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.