Trước sự dẫn dắt của kim phật ở trước mắt, anh cảm nhận được sự rộng lớn vô cùng của phật hiệu, tận hưởng sự ảo diệu đến tinh thân mà phật pháp mang lại. Hơn nữa, ở trước mặt những phật âm mạnh mẽ này, anh cảm thấy cơ thể và cảm giác của chính mình đã xảy ra sự biến hóa vô cùng kỳ diệu.
Thoải mái, vô cùng thoải mái.
Sự thoải mái đó thậm chí còn khiến cho người ta chỉ muốn nhẹ nhàng nhắm mắt lại rồi nằm ngủ.
“Buông ra, thoải mái đến như thế này hay sao?”
Gương mặt Hàn Tam Thiên mang theo nụ cười, thì thào nói nhỏ.
“Bồ đề vốn không có cây, cõi sáng cũng không có thềm, trên đời này vốn không có vật gì, chỉ có bụi bặm, lúc con người sinh ra, vốn là vô âu vô lo, nhưng sau khi trải qua quá nhiều, thì sẽ luyến tiếc, sau đó sẽ không buông bỏ được nữa. Cái gọi là có hàng ngàn hàng vạn buồn phiền, chính là như thế. Chỉ cần có thể buông bỏ được, bỏ được sẽ hiểu được cách vượt qua hư không, tự do tự tại.”“Đến khi người vượt qua được hư không, tự do tự tại rồi, lúc đó là chính là thứ mọi người gọi là phật.”
Phật nhẹ nhàng dạy bảo nói.
Hàn Tam Thiên cười cười, gật đầu, bỗng nhiên mở mắt ra, hỏi:
“Vậy Phật đã buông xuống được rồi hay sao?”
Rõ ràng là kim phật cũng không dự đoán được Hàn Tam Thiên sẽ hỏi vấn đề như thế, sửng sốt một lát, lạnh nhạt nói:
“Nếu như ta không buông bỏ được, thì sao có thể thành Phật được chứ?”
Hàn Tam Thiên lắc đầu nói:
“Ngài cũng chưa hề buông.”
Kim phật hơi hơi không vừa lòng:
“Đừng có cuồng ngôn, bốn tọa có gì mà không bỏ xuống được chứ?”
“Nếu như ông đã đã buông bỏ rồi, vậy cớ gì còncó chấp niệm muốn dạy tôi đi ra khỏi tấm cờ ma này chứ? Tôi đã muốn buông rồi, thì cần gì phải để ý chuyện đang ở nơi nào nữa?”
Hàn Tam Thiên lạnh giọng cười nói.
“Làm càn, bổn tọa dạy ngươi đi ra khỏi tấm cờ ma đó là vì giữa ta và ngươi có duyên với nhau, bổn tọa đang độ ngươi.”
Kim phật giận dữ nói.
“Người xuất gia, tứ đại giai không, tôi chỉ là tùy tiện phản bác ông vài câu thôi, mà ông đã tức giận không thể nhịn được nữa rồi ư?”
Hàn Tam Thiên khẽ cười nói.
Lúc này kim phật mới chú ý đến chính mình đã thất thố, vội vàng nhắm mắt lại nói:
“A di đà phật, tội lỗi!”
“Không cần phải ra vẻ nữa, ngay từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông, tôi đã biết rằng, rõ ràng ông là một kẻ giả phật, bởi vì khi ông nhìn thấy tôi, có một tia kinh ngạc, lại còn có một tia oán hận, đúng không?”Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói.
“Ngươi!”
Kim phật hơi hơi sửng sốt.
Hắn cũng không thể dự đoán được, Hàn Tam Thiên thế mà lại phát hiện ra nhờ do sự thay đổi tâm trạng dù chỉ một chút của hắn.
“Nếu như người không tin ta, thì cần gì phải làm theo những lời ta nói mà tìm hiểu phật hiệu chứ?”
Phật nói.
“Không phải phật gia đã nói, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục hay sao? Tôi không làm theo những gì ông nói, thì sao có thể biết được ông đang muốn làm cái quỷ gì chứ?”
“Xem ra, bồn tọa không giữ ngươi lại được rồi.”
Kim phật lạnh giọng quát lớn, đột nhiên quay lòng bàn tay lại, ngay lập tức một phật chưởng thật lớn trực tiếp đè ép xuống dưới.
Đối mặt với phật chưởng to lớn với sức mạnh khủng khiếp ấy, bỗng nhiên Hàn Tam Thiên vậndụng sức mạnh của cơ thể, trực tiếp nâng búa Bàn Cổ lên lao lên tấn công.
Nhưng giây tiếp theo, Hàn Tam Thiên lại ngây ngẩn cả người, búa Bàn Cổ từ trước đến nay luôn vô địch, nhưng khi đối mặt với phật chưởng khổng lồ kia, bỗng nhiên lại giống như một chiếc búa nhựa đối đầu với núi lớn, ngay trong khoảng khắc chạm vào nhau ấy, búa Bàn Cổ đã bị gãy trong nhảy mắt, ngay lập tức trong mắt Hàn Tam Thiên hiện lên một tia kinh hoảng và không thể nào tin được.
Búa Bàn Cổ thế mà lại bị gãy!
Điều này sao có thể được?!
Đó chính là vua của van vũ khí đấy!
Bất chấp việc đang suy nghĩ, Hàn Tam Thiên vội vàng xoay người một cái, cấp bách tránh được phật chương đang ép xuống.
Làm một tiếng, phật chưởng rơi xuống, bụi đất bay lên, rõ ràng, sức mạnh của phật chưởng này là rất lớn, trong lòng Hàn Tam Thiên còn cảm thấy sợ hãi, nếu như bị phật chưởng này đánh trúng, cho dù cơ thể Hàn Tam Thiên có mạnh mẽ trở lại, thì cũng sẽ biến thành thịt nát.Tuy rằng anh chưa sử dụng Bất diệt huyền khải và kim thân, nhưng mà, ngay cả búa Bàn Cổ cũng trực tiếp gãy đôi. Thì anh có cái tư cách gì để mà chống lại chứ?
Lúc anh đang cảm thấy sợ hãi, phật chưởng lại lật lại, muốn đánh về phía Hàn Tam Thiên.
Thứ Hàn Tam Thiên có thể làm cũng không nhiều lắm, lúc này ngoại trừ có thể trốn ra, cũng không còn cách nào khác!
Nhưng mà, tốc độ của phật chưởng là vô cùng nhanh, cho dù tốc độ của Hàn Tam Thiên có nhanh đi nữa, nhưng sau mấy hiệp đầu, Hàn Tam Thiên thế mà lại thở hồng hộc, vô cùng chật vật.
“Nhóc con, đây chính là cái giá cho việc ngươi đã chọc giận bổn tọa. Nhưng nếu như ngươi không muốn bị kim cương phật chưởng của ta nghiền nát cơ thể, thì hãy ngoan ngoãn dơ tay chịu trói. Bốn tọa niệm tình ngươi và ta có duyên với nhau, sẽ nhận người làm đệ tử, cùng với ta dốc lòng nghiên cứu và thảo luận về phật hiệu!”
Lúc này kim phật lại nhẹ giọng nói.”Ha ha, ông đây còn có vợ có con gái, tu phật hiệu cái quái gì chứ? Hơn nữa, nói đến tu phật hiệu, thì cũng không phải là thứ mà lão già thối như ông có thể làm được.”
Hàn Tam Thiên cười một cách dữ tợn, sau đó lại né tránh một cải.
Phật chường đập qua, hơn nữa tốc độ lại rất nhanh, Hàn Tam Thiên đã mệt đến mức cạn kiệt thể lực từ rất lâu rồi.
Cũng không biết vì sao, linh khí vô cùng dồi dào của anh, lúc này khi ở trước mặt kim phật dường như lại hoàn toàn bị đào thành khoảng không.
“Ngu không thể dạy được.”
Kim phật chửi rủa một tiếng, lại một chưởng đánh tới:
“Vậy ngươi hãy để kim cương phật cưởng của ta nghiền ngươi thành thịt nát đi.”
Mà lúc này khi ở bên ngoài, sắc mặt của Hàn Tam Thiên khi ở trong lá cờ đã vô cùng tái nhợt, máu tươi ở miệng đã làm ướt đẫm quần áo anh mặc trên người, nếu như không phải nhờ Bất diệthuyền khải vẫn gian nan chống đỡ cho, giảm bớt
thương thế cho anh, thì lúc này chỉ sợ Hàn Tam
Thiên đã sớm bị mọi người vây công mà đánh chết rồi.
“Mẹ nó chử, sao lại thế này? Tên nhóc con này là mình đồng da sắt hay sao? Đánh thế này rồi mà vẫn còn chưa chết?”
Diệp Cô Thành tức giận đến mức trực tiếp chửi mẹ nó, cả người thở hồng hộc, đồng thời, trong lòng cũng cảm thấy rất kinh khủng, để yên cho hắn ta đánh thế này rồi, nhưng hắn ta và đám người này đều mệt đến mức chết khiếp luôn rồi, nhưng vẫn còn chưa thể nào đánh chết Hàn Tam Thiên như cũ, vậy nếu như cứng đối cứng, bọn họ có thể làm gì được Hàn Tam Thiên chứ?
Vương Hoãn Chi cũng thở hổn hển, lúc này, ánh mắt lão ta co rụt lại...