“Phát trần không phải là vật của những người xuất gia sao? Thường thì chỉ có những người nhập đạo mới sử dụng thứ
này.” Ngưng Nguyệt chau mày lại, cảm thấy vô cùng kì lạ hỏi.
“Cho dù không phải là người của phật giáo, thì cũng là người xuất gia đạo trưởng” Tần Sương vội vàng nói.
Không sai, Hàn Tam Thiên cũng nghĩ như vậy, nhưng vấn đề một người xuất gia tại sao lại xuất hiện trong lãnh thổ của ma tộc chứ?
Là bị bắt sao?.
Hắn có thể khiến nhân sâm oa chạy đến đây, sao lại có thể bị người khác bắt nhốt chứ?
Ngược lại, hắn có thể hiểu rõ đường đi ở đây, mới có thể khiến người khác tự do đi ra vào.
“Chữ duyên sao?” Ngưng Nguyệt biết rằng đã gặp phải trở ngại, nên cô không ngu ngốc mà lẩn quẩn bên trong ngõ cụt đó, mà chuyển hướng suy nghĩ sang chữ in trên cây phất trần đó.
“Người có thể bình an ở trong thành Phần Cốt, nhất định phải là cao thủ, nhưng những cao thủ trong thế giới bất phương này có
thể xứng với chữ duyên đó, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay” Tần Sương nhẹ nhàng lên tiếng.
“Những tiền bối có đủ yếu tố phù hợp với điều kiện này, căn bản họ sẽ không có thời gian mà chạy đến thành Phần Cốt” Ngưng Nguyệt đáp.
Bản thân là chưởng môn của cung Bích Dao, nhưng có lẽ tin tức trên giang hồ của Tần sương không nhiều bằng Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh, nhưng chuyện có thể nhận ra được các cao thủ và chưởng môn trong thiên hạ sẽ không hề làm khó được cô, Hàn Tam Thiên sẽ không hề có một chút nghi
ngờ gì về những câu nói của Ngưng Nguyệt.
“Có khi nào là các cao thủ từ thời cổ xưa không? Ý của ta là, những cao thủ xuất hiện trước khi chúng ta sinh ra?” Hàn Tam Thiên đáp.
Có thể ở trong vùng đất cấm của ma tộc, nhất định là cao thủ, nhưng cũng không thể loại trừ cao thủ trong những cao thủ, thậm. chí là những cao thủ mai danh ẩn tích trên thiên hạ.
Khả năng này đương nhiên Hàn Tam Thiên sẽ không bỏ qua.
Nhưng sau khi Ngưng Nguyệt và Tân Sương suy nghĩ lại, hai người liền đưa mắt nhìn nhau, sau đó lắc đầu với Hàn Tam Thiên.
“Không có, thậm chí ngay cả các tiền bối cách đây hàng vạn năm bọn ta cũng đã xem xét qua”