Câu nói của Hàn Tam Thiên khiến thiếu niên khẽ
nở nụ cười. Trong mắt cậu ta, một tên què mà
thôi, có gì đáng để kiêng ky, chẳng lẽ anh ngồi trên
xe lăn còn có thê có bản lĩnh hả?
Lúc trước thái độ của đại ca Chu với Hàn Tam
Thiên thay đổi là do gã thấy được khả năng tài
chính của Hàn Tam Thiên, cộng thêm đại ca Chu
lăn lộn rong xã hội nhiều năm như vậy, chỉ từ khí
thế của Hàn Tam Thiên là có thê cảm nhận được
anh không phải người bình thường.
Nhưng đối với thiếu niên chưa có nhiều kinh
nghiệm sống này mà nói, sao cậu ta có thể nhận
ra lai lịch bát thường của Hàn Tam Thiên, tầm nhìn
hạn hẹp. Hơn nữa luôn muốn kiếm tiền từ người
Hàn Tam Thiên, tất nhiên sẽ không nghĩ quá nhiều.
"Tên què, mày đúng là mạnh miệng. Tao khuyên
mày nên chủ động lấy tiền ra, còn có thể bớt chịu
nỗi đau đớn xác thịt." Thiếu niên khinh thường nói.
"Cậu đã không biết biết ơn, vậy tôi sẽ dạy dỗ cậu
thay cha mẹ cậu.” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
Ánh mắt thiếu niên cứng lại, biết ơn cái chó má gì,
từ xưa tới nay cậu ta chưa từng có suy nghĩ đó.
"Nếu như mày đã muốn tự chuốc lẫy đau đón, vậy
thì đừng trách tao." Dứt lời, thiểu niên không hễ sợ
hãi đi về phía Hàn Tam Thiên.
Mặc dù bây giờ Hàn Tam Thiên hành động không
tiện, nhưng muốn đối phó mấy tên nhóc hò voi bắn
súng sậy này, vẫn đơn giản như ăn sáng.
Thiếu niên tùy tiện lại gần, tự cho là Hàn Tam
Thiên ngồi xe lăn không có sức để phản kháng,
nhưng hành động chồng chất sơ hở này, không
phải là cho Hàn Tam Thiên cơ hội ra tay sao?
Hàn Tam Thiên tung ra một quyền.
Thiếu niên cười khinh thường nói: "Tên què, mày định....
Lời còn chưa dứt, nắm đắm của Hàn Tam Thiên
đã nện vào bụng thiếu niên.
Sắc mặt thiếu niên lập tức trở nên vặn vẹo, sức
mạnh của một đấm này trực tiếp ép cậu ta lùi lại
mây bước, cuối cùng ngã lăn dưới đất hai vòng
mới dừng lại.
“A! Đau quá.” Thiếu niên đau tới lăn lộn dưới đất,
cảm giác lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều bị
đánh nát.
Những người còn lại vẻ mặt kinh ngạc nhìn cảnh
tượng này, chẳng ai ngờ rằng một tên què thế mà
lợi hại như vậy.
Cô bé kia vốn mặt mày tràn đây lo lắng, nhưng lúc
này lại không kìm được nở nụ CƯỜi.
- -----------------