Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1973: Chương 1973: Mộ Thần Sấm




"Rác rưởi, đồ bại hoại, không phải là người, con mẹ nó ta chỉ biết ngươi là đồ vô dụng, ngươi không dám lên, vậy con mẹ nó ngươi thả ông đây ra, ông đây muốn vào bên trong có kho báu lớn đấy."

Hàn Tam Thiên thở ra Song long đỉnh, tiểu nhân sâm vội vàng nhảy dựng lên.

"Đi vào để làm gì? Đi vào để chết à."

Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn nó một cái, khinh thường nói.

"Mẹ nó, nói nhảm, vừa rồi khi ta nhìn thấy ngươi đánh nhau, không phải là ngươi có thể trốn ở trong quyển sách kia hay sao, Hiên Viên Kiếm cũng không thể nào giết chết ngươi được, ngươi sợ cọng lông gì chứ."

Tiểu Nhân Sâm chửi ầm lên nói.

Nghe nói như thế, ngay lập tức Hàn Tam Thiên nhíu mày, đồng thời hít vào một hơi:

"Cho nên cậu trộm sách của tôi, chính là vì muốn đi vào?"

"Vớ vẩn, nếu không thi sao, cầm ra đọc đi đời nhà ma sao?"

Hàn Tam Thiên vừa tức giận vừa buồn cười, chuyện này thật sự khiến cho người khác rất khó xử, nhưng mà, thứ này lớn lên lại mang bộ dạng vô hại cho cả con người và vật, thậm chí còn khiến cho người ta cảm thấy được rất đáng yêu, Hàn Tam Thiên thật sự không thể nào cáu kỉnh với nó được.

"Cậu rất muốn đi vào trong đó sao?"

Hàn Tam Thiên nhíu mày nói:

"Có quyền sách kia, thì có thể đi vào thần mộ hay sao? Tôi chỉ nghe nói rằng bên trong vô cùng lợi hại, nếu như không có đồ đằng giống đồ đằng đã được điện Kỳ Sơn chứng nhận, thì cho dù là chân thần có đi vào, thì cũng phải chết."

Từ góc độ của Hàn Tam Thiên mà nói, nơi này đương nhiên là không đi được, những gì Bách Hiểu Sinh đã nói cho mình nhất định sẽ không sai, nếu không, cho đến bây giờ thần mộ sẽ không bao giờ yên ổn như thế này, đám người kia đã vọt đến nơi này cướp đoạt di vật của chân thần từ lâu rồi.

Hoặc là, hai vị chân thần khác cũng đã chiến đấu cướp đoạt từ sớm rồi, bởi vì đối với hai người bọn họ mà nói, ai có thể lấy được bảo tàng của một vị chân thần khác trước, nhất định sẽ nghiền ép đối phương, xưng bá thế giới trong nháy mắt cũng chỉ là một vấn đề mà thôi.

Tại sao lại phiền toái đến như vậy?

Cho nên, nơi này, thật sự không vào được.

"Vậy cũng không hẳn...Cái gọi là, cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm mà thôi, ai nha, đừng nói nhiều như vậy, nhanh thả ông đây ra đi, đưa sách của ngươi cho ta mượn, nếu ta chết, vậy coi như là ngươi đầu tư thất bại, nếu như ta thắng, nhiều nhất. Nhiều nhất ta đi ra sẽ chia cho người một ít, thế nào?"

Tiểu nhân sâm nói đến đây, chính nó cũng không tự tin lắm.

Hàn Tam Thiên khinh thường liếc mắt nhìn nó một cái, đưa Bát Hoang thiên thư cho nó mượn? Nghĩ cũng đừng hòng nghĩ đến.

Đừng nói là chia một chút, toàn bộ đưa cho anh, Hàn Tam Thiên cũng không đồng ý.

"Cậu đã muốn đi vào như vậy, vậy được rồi."

Hàn Tam Thiên nói đến đây, cố ý dừng lại một chút, ngay khi trong mắt tiểu nhân sâm hiện lên một tia mong chờ, Hàn Tam Thiên liền dơ tay ra, thu lại đại đỉnh, xoay người trở về.

"CMN, đồ khốn kiếp, đồ hèn hạ, đồ lưu manh, con mẹ nó ngươi đang đùa bỡn ta, con mẹ nó ta và ngươi không chết không thôi, a a a!"

Nghe thấy những tiếng la lớn rách cổ họng từ bên trong của tiểu nhân sâm, Hàn Tam Thiên mỉm cười, nhưng vừa mới đi được hai bước, Hàn Tam Thiên đã nhìn thấy một đám mây ở phía xa.

"Con mẹ nó, thật đúng là oan hồn không tán."

Hàn Tam Thiên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, rất rõ ràng, người tên Lục Nhược Tâm kia lại đuổi theo.

Đương nhiên là Hàn Tam Thiên không biết, một câu cái yếm màu đỏ của anh đã tạo thành bao nhiêu thù hận với Lục Nhược Tâm, thân là thiên chi kiêu nữ, Lục Nhược Tâm luôn luôn là kẻ cao cao tại thượng, có địa vị cao quý, người có gương mặt xinh đẹp nhất thiên hạ khiến cho nàng ta vô cùng kiêu ngạo.

Những lúc bình thường, khi đám nam nhân kia có thể nhìn thoáng qua dung nhan tuyệt thế của nàng ta, đối với bọn họ mà nói, đó đã là việc vui lớn nhờ hương khói phần mộ tổ tiên rồi, vậy nếu muốn tiếp xúc gần gũi với nàng, thì lại không biết phải gom góp bao nhiêu phúc khí.

Điều này đối với nam nhân mà nói là đúng như thế, đối với Lục Nhược Tâm mà nói cũng là như thế.

Nhưng Hàn Tam Thiên lại ngược lại, trực tiếp nói một câu cái yếm màu hồng.

Lục Nhược Tâm quả đúng là có cái yếm màu hồng!

Cái này quả đúng là muốn mạng!

Nàng ta thế mà lại bị một nam nhân nhìn thấy cái yếm của chính mình, đối với một người cao ngạo như nàng ta mà nó, đương nhiên là chuyện không thể nhẫn nhịn được, chỉ có giết Hàn Tam Thiên, mới có thể giải quyết mối hận trong lòng nàng ta.

"Ái chà chà, có người không có chỗ nào trốn."

Nhưng đúng vào lúc này, cái đỉnh bên trong lòng ngực anh lại phát ra âm thanh cười nhạo.

Hàn Tam Thiên quay mắt nhìn lại, trong khoảng thời gian ngắn đúng là bị buộc không còn đường lui nữa.

"Mẹ nó, nếu như tôi chết, cậu cũng đừng hòng sống tốt được. Tôi nói cho cậu biết, đồ nhóc con, tôi sẽ tin tưởng cậu một lần, nếu như tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ là người đầu tiên chưng cậu."

Hàn Tam Thiên uy hiếp một câu, ngay sau đó bước nhanh về phía Thần mộ.

Chống lại bốn cái Lục Nhược Tâm, Hàn Tam Thiên tự nhận là không có tỉ lệ thắng, cho dù có lấy búa Bàn Cổ ra, đánh được, thì cũng sẽ bị những người khác vây công, thậm chí dẫn chân thần đến, cho nên, dù sao đều là chết, nhưng có lẽ trong Thần mộ còn có một con đường sống, dù sao tiểu nhân sâm này cũng đã nói qua, có thiên thư trong tay, có thể có hi vọng sống để đi ra, dù sao nếu nó có dám có ý đồ lấy thiên thư để đi vào, thì không có lý nào nó sẽ lấy sinh mạng của mình ra làm trò đùa được chứ?

Khoảng cách cách Thần mộ càng gần, đột nhiên Hàn Tam Thiên phát hiện ra áp lực trên người mình càng ngày càng lớn.

Nhất là khi đến gần tầm trăm mét, hai chân anh giống như là bị đổ chỉ vào vậy, đi lại khó khăn còn không nói đến, ngay cả việc hít thở cũng trở nên vô cùng gian nan.

"Áp lực thật là mạnh!"

Hàn Tam Thiên cau mày, cắn chặt khớp hàm.

Vừa mới cất bước đi vào trong, ngay lập tức anh có cảm giác giống như là trên lưng có một tòa núi lớn, ngay cả việc đặt chân xuống, trên mặt đất cũng nổ vang lên.

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.