Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2183: Chương 2183: Người áo trắng




“Mẹ nó, nhìn Phù Thiên và Phù Mị giống như là chó, ta nhất định phải nói câu này, mẹ nó quá sướng rồi." Phù Mãnh ngồi ở vị trí chủ bàn, cười ha ha. Oán hận chần chứa bị giam trong nhiều năm, vào ngày hôm nay cuối cùng đã có thể trút giận.

“Có điều, Tam Thiên, thật ra ta cảm thấy cuối cùng nếu như người vẫn đang đùa giỡn Phù Thiên, vậy thì càng hoàn mỹ." Phù Cách cười nói.

"Đúng vậy. Hư Vô tông không nhường đường cho bọn chúng, hai nhà Phù Diệp bọn chúng đã định sẵn là không mạnh lên được. Đến lúc đó, chúng ta đã nắm chặt được thóp của bọn chúng, đầy không phải là thoải mái hơn sao?" Phù Mãnh cũng gật gật đầu. Với hành động hôm nay của Hàn Tam Thiên, hắn hoàn toàn hài lòng, nhưng đối với xử trí cuối cùng, hắn xác thực cảm thấy hơi không thú vị. Theo ý của hắn, Phù Thiên liên tục bị đùa giỡn, trí thông minh bị chà trên mặt đất, lòng người mất càng nhanh. Tiếp theo, cứ luôn bắt lấy thóp của hai nhà Phù Diệp, khiến hai thành của bọn chúng khó mà hô ứng cho nhau được.

Hàn Tam Thiên cười cười, nhìn Phù Mãnh nói xong, nhấc tay muốn uống rượu, Hàn Tam Thiên đã đoạt cái chén lại. Ngay ở thời điểm Phù Mãnh sững sờ, Hàn Tam Thiên lại đặt chiếc chén trước mặt Phù Mãnh. Mặc dù Phù Mãnh không biết Hàn Tam Thiên đang làm gì, nhưng mà vẫn nhận lấy chiếc chén. Dưới sự ra hiệu gật đầu của Hàn Tam Thiên, nâng chén lên uống. Chỉ là, rượu mới vừa vào cổ họng, tay của Hàn Tam Thiên trực tiếp chặn ở bên ngoài miệng Phù Mãnh, khiến Phù Mãnh trong lúc nhất thời, rượu vào yết hầu không nuốt xuống được, lại không nôn ra được.. Đám người không hiểu gì, Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, buông lỏng tay, lúc này Phù Mãnh mới một ngụm trực tiếp uống vào trong bụng. Có điều Hàn Tam Thiên lần này, vẫn là khiến cho hắn cảm thấy khó hiểu, bên trong ánh mắt mang theo u oán nho nhỏ nhìn về phía Hàn Tam Thiên: “Tam Thiên, ngươi đây là làm gì vậy.”

Hàn Tam Thiên cười, hỏi: “Anh cảm thấy mới vừa rồi không cho anh uống chén rượu kia khó chịu, hay là để anh uống vào trong miệng, tôi đột nhiên chặn miệng anh lại mới khó chịu?”

Vấn đề này, Phù Mãnh có hơi vội vàng không kịp chuẩn bị, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại cũng không khó trả lời: “Khẳng định là người chặn miệng ta lại sẽ khó chịu. Trước đó, ngươi cướp cái chén của ta còn tốt, nhưng sau đó ta uống vào miệng rồi, rượu kia đang đảo quanh đầu lưỡi của ta, làm cho ta thấy thèm."

Tô Nghênh Hạ và Minh Vũ, những cô gái nghe được câu trả lời này, không đợi Hàn Tam Thiên giải thích liền lập tức nhìn nhau cười một tiếng. Các nàng hiểu rõ ý của Hàn Tam Thiên.

"Cái này kêu là dục cầm cố túng." Minh Vũ lạnh nhạt nói.

Giang Hồ Bách Hiểu Sanh cười một tiếng: “Nếu như Hư Vô tông không mở đường cho hai nhà Phù Diệp, chuyện này đối với bọn hắn mà nói như nghẹn ở họng. Dù sao bọn chúng đã không tiếc khai chiến với Dược Thần các vì Hư Vô tông. Vậy thì đồng thời, một ngày nào đó trong tương lai, hắn sẽ khai chiến với liên minh của chúng ta.”

Hàn Tam Thiên gật gật đầu: “Nói không sai. Hư Vô tông không nhường đường, lựa chọn của hai nhà Phù Diệp cũng không nhiều. Nếu như chúng khai chiến với Hư Vô tông, mặc kệ kết quả trận chiến như thế nào, đến cuối cùng, thắng lợi đều là Dược Thần các."

"Phóng đại ưu thế của hai nhà Phù Diệp, kỳ thật cũng áp chế lại Dược Thần các. Đây cũng là điều mà Tam Thiên muốn thấy nhất.” Tô Nghênh Hạ nói khẽ.

Hàn Tam Thiên ôn nhu cười cười, “Xác thực như thế.”

Muốn khiêu chiến lão đại của trật tự ban đầu, trước tiên nhất định phải xáo trộn trật tự, quần hùng càng nhiều, thế cục càng phức tạp, với Hàn Tam Thiên mà nói cũng càng có lợi. Huống hồ, hai nhà Phù Diệp nếu như thành, thế tất sẽ khuếch trương, nhằm vào Dược Thần các ở nơi này, thật ra cũng là biến tướng, áp chế Dược Thần các.

"Hai nhà Phù Diệp quan hệ càng sâu, Hư Vô Tông ở trung tâm là đầu mối then chốt cũng sẽ kẹp chặt mạch máu của chúng. Chuyện này rất giống Phù Mãnh anh lúc vừa nãy uống rượu, đã nếm được mùi rượu, không có lý do nào không nuốt vào." Hàn Tam Thiên đáp.

Phù Mãnh hiểu rõ gật đầu, nhưng lại có một câu hỏi mới: “Nhưng sau đó, một khi hai nhà Phù Diệp lớn mạnh, đồng thời sớm muộn cũng sẽ nghĩ cách để chiếm lấy Hư Vô Tông.”

"Không cho bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ nghĩ biện pháp chiếm lấy Hư Vô Tông. Mở cửa sau cho bọn chúng, nếu như đến lúc đó bọn chúng muốn chiếm lấy, chúng ta không chỉ có chiếm được thế thượng phong, càng quan trọng hơn nữa, làm như vậy cũng khiến cho chúng ta có đủ thời gian phát triển, giành thắng lợi. Dược Thần các muốn đồng thời ứng phó với sự khuếch trương của hai bên, nói nghe dễ sao?" Hàn Tam Thiên cười nói.

Phù Mãnh cười một tiếng, cực kỳ bội phục: "Vẫn là Tam Thiên người nghĩ chu đáo."

"Tôi chẳng qua là lợi dụng sự nóng lòng Phù Thiên hơn tôi, miễn chiến đầu để cầu hoà mà thôi. So với chúng ta, ưu thế bọn chúng càng lớn, dã tâm cũng lớn, nhu cầu tự nhiên là gấp gáp nhất, đương nhiên dễ dàng thả ra nhất. Cho nên có đôi khi, chiếm được ưu thế không nhất định sẽ nắm giữ toàn cục." 11

Nếu như không phải vì cân nhắc đại cục, hôm nay Hàn Tam Thiên đã giết Phù Thiên và Phù Mị, sao chỉ lấy chút lợi tức ấy thôi?!

Hàn Tam Thiên nói xong, giơ ly rượu lên, đứng lên, cung kính giơ chén rượu với Minh Vũ: “Kỳ thật chúng ta lần này có thể thắng lợi, nhất định phải ơn Minh Vũ cô nương. Tất cả đứng lên, kính Minh Vũ một chén đi."

Vừa mới nói xong, đám người nghe lệnh đứng dậy nâng chén, Minh Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng, cầm chén lên uống.

“Đúng rồi, Tam Thiên. Ăn xong bữa này, ta có thể phải đi." Minh Vũ uống rượu xong, ngồi xuống nhẹ nhàng cười nói.

Hàn Tam Thiên gật gật đầu: “Không thể thêm mấy ngày nữa sao?"

"Hải Nữ quen thuộc bốn biển là nhà." Minh Vũ nhẹ giọng, cười nhỏ: “Phải rồi, Tam Thiên, tiếp theo ngươi có tính toán gì không?"

Hàn Tam Thiên đang muốn trả lời, lúc này một đám người mặc áo trắng lại đột nhiên tại cửa ra vào. Bởi vì đột nhiên xâm nhập mà chưa xếp hàng nên xảy ra tranh chấp với đám người chờ gia nhập đang xếp hàng ở bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.