Có thể xứng với Diệp Cô Thành ta thì thiên hạ này ngoại trừ đại tiểu thư nhà họ Lục ra, những người khác chẳng qua là mây khói thoáng qua mà thôi. Diệp Cô Thành lạnh nhạt nói.
Nghe nói như thế, ngay cả Lục Nhược Tâm vẫn luôn cố gắng điều chỉnh biểu cảm cũng không nhịn được cười lên một tiếng: Vậy không phải ta nên cảm tạ Diệp tiên sinh nâng đỡ rồi sao?
Thế nào? Lục tiểu thư xem thường Diệp Cô Thành ta sao? Diệp Cô Thành nhẹ giọng
cười nói.
Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, đúng vậy. Lục Nhược Tâm thành thật lại trực tiếp: Người sang ở chỗ tự mình biết mình, đáng tiếc Diệp tiên sinh ngươi không có.
Ta không tự mình biết mình? Diệp Cô Thành lập tức khó chịu, lạnh giọng mắng trả lại: Lục tiểu thư, sợ là trong mắt người chỉ có Hàn Tam Thiên mà thôi. Đương nhiên người nhìn không thấy bản lĩnh của người khác, giống như ta đây đang đứng trước mặt ngươi.”
Diệp Cô Thành của hôm nay đã không phải Diệp Cô Thành của hôm qua nữa rồi. Diệp Cô Thành tự tin nhẹ nhàng cười một tiếng.
Thật sao? Lục Nhược Tâm cười nhạt một tiếng, trong mắt lại tràn ngập khinh thường.
Đương nhiên. Diệp Cô Thành quả quyết nói xong, liếc mắt nhìn xung quanh: Hôm nay tùy tiện xâm nhập vào lãnh địa của Lục tiểu thư, cũng chính là để chứng minh sự thật này.
Nhưng mà Lục tiểu thư ngươi cũng không cần tức giận, đây chỉ là Diệp mô tình nguyện gia nhập vào mà thôi.
Lục Nhược Tâm không nói gì, biểu lộ ra vẻ xin lắng tai nghe.
Dù thủ vệ xung quanh đây không tính là nghiêm ngặt, nhưng có thể đánh bại quỷ lão thì hiển nhiên không phải người thường.
Lục tiểu thư chẳng qua chỉ thích bản lĩnh cao cường của Hàn Tam Thiên, đáng tiếc, Lục tiểu thư cũng không biết Hàn Tam Thiên chỉ là một phế vật dụng tục mà thôi. Người chỉ dựa vào vận may thì làm sao duy trì được lâu, chỉ có bản lĩnh chân chính mới có thể kiên trì bền bỉ, Hàn Tam Thiên là loại
đằng trước, mà Diệp Cô Thành ta là loại người phía sau.
Lục tiểu thư, làm một khoản giao dịch đi, thế nào? Diệp Cô Thành nói xong, vô cùng tự tin nhìn về phía Lục Nhược Tâm.
Lục Nhược Tâm cười nhạt một tiếng, bên trong ánh mắt lại tràn ngập khinh thường, nói: Ngươi có tư cách gì giao dịch với ta?
Tư cách? Diệp Cô Thành ha ha cười một tiếng, sau đó, mấy bước đi đến trước mặt Lục Nhược Tâm, nhẹ giọng nói nhỏ một phen.
Nghe hắn nói xong, lúc đầu Lục Nhược Tâm biểu lộ vô cùng khinh thường, nhưng càng nghe càng có chút nghiêm túc, sau đó cả người nàng hơi có chút chân kinh.
Nhìn thấy Lục Nhược Tâm biểu lộ như thế, Diệp Cô Thành cười lạnh, lộ ra vẻ cực kỳ tự tin: Như thế nào, Lục tiểu thư?
Bên cạnh hắn, Ngô Diễn cũng lạnh lùng nở nụ cười.