Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2168: Chương 2168: Người hiểm có được tán thưởng






Dù sao loại hành động này ở trên người người khác thì sẽ rất bình thường, nhưng ở trên người loại người vô cùng bình tĩnh, giỏi dấu diếm sắc mặt như Lục Nhược Tâm, cho dù là cười thật tươi cũng rất khó gặp, càng không nói đến nàng ta còn đắc ý đứng lên, thậm chí còn vỗ tay, không kìm lòng được mà ca ngợi thành tiếng.

“Tiểu thư, Hàn Tam Thiên cũng không cố gắng đuổi theo, chỉ sợ là sẽ thả hổ về rừng, vì sao ngài còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi vậy?”

Xi Mộng thật cẩn thận hỏi.

Mấy vấn đề này, cũng chỉ có lúc Lục Nhược Tâm có tâm trạng rất tốt thì nàng ta mới dám lắm miệng hỏi, cho dù, khó lắm hai ngày nay tâm trạng của Lục Nhược Tâm mới tốt như thế này.

“Thả hổ về rừng sao? Đó cũng chỉ là giặc cùng đường không đuổi theo mà thôi."

Lục Nhược Tâm nhẹ nhàng cười:

“Thật ra ưu thế của Hàn Tam Thiên đối với Vương Hoãn Chĩ cũng không rõ ràng lắm, Vương Hoãn Chi muốn chạy trốn, Hàn Tam Thiên có thể giết lão ta được hay sao? Nếu như không giết được, vậy giết chút binh hèn tướng nhát cũng có ý nghĩa gì đâu chứ?"

“Nhưng đó đều là cao tầng của Dược Thần các, là nanh vuốt của Vương Hoãn Chi, nếu như giết nhiều hơn một chút cũng coi như là chặt đứt cánh tay của Vương Hoãn Chi, sao. Sao có thể là binh hè tướng nhát được chứ?"

Xi Mộng nói xong lời cuối cùng, giọng nói đã nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy được.

“Một đám cao tầng mà thôi, không có thì tuyển thêm là được rồi, tính là tay chân cái gì chứ. Tay chân thực sự, là đây này.”

Lục Nhược Tâm nhẹ nhàng cười, chỉ chỉ vào Trần đại thống lĩnh đang bị mấy vạn binh lính phái Hư Vô, cùng với nhánh quân của Tiên Linh sư thái đang đối chiến với liên quân hai nhà Phù Diệp.

"Đây mới chính là tay và chân của Dược Thần các.”

Nói xong, Lục Nhược Tâm cười nhạt, nhẹ nhàng nằm xuống:

"Trên đời này không sợ dân cờ bạc, nhưng sợ nhất chính là dân cờ bạc có đầu óc, lần này Hàn Tam Thiên đã cược thắng rồi."

"Thắng sao?”

"Ừ."

Lục Nhược Tâm gật đầu:

"Thứ thắng được đó chính là tay và chân của Dược Thần các."

“Đầu trọc không sợ bị nắm tóc, lần tấn công này của Hàn Tam Thiên, thật ra hắn cũng đang đánh cược một lần rất lớn. Tuy rằng hắn hai lần dùng kế đánh lén thành công, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, thực lực của Dược Thần các vẫn không phải là thứ mà hắn có thể tùy tiện lay động được như cũ. Hàn Tam Thiên thắng được về phần chiêu thức kỳ lạ, sát khí rất nhiều, hơn nữa năng lượng trong cơ thể dường như còn cuồn cuộn không ngừng, đặc biệt dư thừa. Nhưng mà, dù sao đi nữa nhân số của Vương Hoãn Chi vẫn chiếm ưu thế, nếu như tiếp tục đánh nữa, ngươi cảm thấy sẽ như thế nào đây?"

Lục Nhược Tâm nhíu mày.

“Theo như tiểu thư phân tích, thật ra hai bên đều có ưu thế, nói cách khác là ai cũng có thể thắng."

Xi Mộng nói.

"Đúng vậy, là đều nhau năm năm, thậm chí là sáu bốn, bảy ba, Vương Hoãn Chi bảy phần, Hàn Tam Thiên có lẽ chỉ có ba phần. Nhưng mà, cho dù phần thắng của Vương Hoãn Chi có lớn hơn, nhưng dưới sự liên tiếp tập kích bất ngờ của Hàn Tam Thiên, đã rối loạn đầu trận tuyến từ lâu rồi, mỗi chiêu đều bị đối phương hóa giải thành công, mà mỗi một chiêu của đối phương đều đánh vào vị trí yếu hại của lão ta. Những thuộc hạ và đệ tử đi theo ông ta, đương nhiên sẽ không còn lòng dạ nào nữa."

Nói xong, Lục Nhược Tâm chậm rãi ngồi dậy:

"Ngoài ra, lý do khiến cho Vương Hoãn Chi thua, có đôi khi người ở một vị trí quá cao, cứ sợ thua sẽ rơi xuống mặt đất rất đau, cho nên, lão ta cũng không dám liều mạng với Hàn Tam Thiên."

“Mà một khi không dám liều mạng, ngoại trừ chạy ra lão ta còn có thể làm được gì nữa?"

Lục Nhược Tâm nhẹ giọng cười nói.

Xi Mộng gật gật đầu:

"Vậy chuyện này có liên quan gì đến tay và chân của Dược Thần các chứ?"

“Bây giờ ngươi thử nhìn đầu đường nhỏ và tiền tuyến đi."

Theo dặn dò của Lục Nhược Tâm, Xi Mộng liếc mắt nhìn sang, hai bên đều đang giao chiến, nhưng nhìn chiến cuộc, hai nơi đều là Dược Thần các chiếm thế thượng phong, mà hai nhà Phù Diệp và thành Thiên Lam ở trên đường nhỏ cùng với phía phải Hư Vô đều rơi vào hạ phong, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào địa thế để bám lấy đổi phương.

“Hàn Tam Thiên đã buông tha cơ hội truy kích, nếu như lúc này bỗng nhiên hắn quay đầu lại bất ngờ tấn công bọn họ, giết kẻ địch ở trên đường nhỏ thì sao? Hoặc là ở trên tiền tuyến thì sao?"

Lục Nhược Tâm nhẹ nhàng cười.

Ngay lập tức đôi mắt Xi Mộng sáng lên.

Nếu như lúc này Hàn Tam Thiên dẫn đội tấn công một phía nào đó, như vậy đại quân nơi đó của Dược Thần các sẽ gặp cảnh hai phía đều là địch, rơi vào cảnh cực kỳ nguy hiểm.

"Ván cờ dường như chỉ còn đường chết, lại bị Hàn Tam Thiên khai thông, không trách được tiểu thư lại tán thưởng hắn."

Lúc này Xi Mộng cũng không thể không bội phục, mặc dù nàng ta vẫn vô cùng oán hận






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.