Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2089: Chương 2089: Phù Mị nổi điên






Phù Mị đỏ mặt, cũng thấy hơi sững sờ.

Tuy rằng nàng rất chủ động, cũng rất lẳng lơ, nhưng đối với việc Hàn Tam Thiên đột nhiên chủ động lại gần như vậy cũng không kịp phản ứng lại, nàng ta sững sờ nhìn anh ta ghé sát mặt mình ngửi một hơi.

Nhưng mà nàng ta rất tự tin, son phấn nàng ta dùng trên người đều là hàng xa xỉ mua bằng giá cao trên trời.

Người đời khen mỹ nhân đượm hương trà, cũng chỉ bằng nàng ta mà thôi!

"Làm sao vậy?" Phù Mị đỏ mặt nói.

"Ôi..." Hàn Tam Thiên bĩu môi, lắc đầu: "Thối, thối, thối, đúng là rất thối. Haizzzz, đáng tiếc đáng tiếc, nếu không thì người đi tắm đã?"

Một câu nói, đầu tiên là khiến Phù Mị vô cùng sửng sốt, trước khi ra ngoài nàng ta còn cố ý tắm rửa một lần, lẽ nào còn có chỗ nào chưa được sạch sẽ sao?

Nhưng nghe thấy câu tiếp theo, khuôn mặt nàng ta đột nhiên đỏ rực, bởi vì nàng ta đã hiểu Hàn Tam Thiên có ý gì.

Đây đâu phải bảo nàng ta có chỗ nào chưa sạch sẽ mà là chế trên người nàng ta vẫn còn mùi của Diệp Thế Quân!

Cảm giác xấu hổ bốc lên tận đầu khiến Phù Mị mặt đỏ tới mang tai, đồng thời là lòng căm hận và phẫn nộ ngập trời đối với Diệp Thế Quân.

Ngay lúc này, Phù Mị ngồi cũng cũng không xong, dậy đi tắm cũng không phải, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, nếu như được lựa chọn nàng ta chỉ muốn chui ngay xuống bàn trốn đi.

Phù Thiên cũng không biết nói cái gì cho phải, đành lúng túng giữ nguyên nụ cười cứng đờ trên môi.

Hàn Tam Thiên âm hiểm cười, ai bảo ngươi nói xấu vợ anh đây, anh bày trò đùa mấy người chết luôn.

"Được rồi, mười hai cô gái này còn sạch sẽ lắm, về nhà trọ trước đi." Hàn Tam Thiên cười cười.

Mười hai vũ nữ lập tức nhẹ nhàng khom người thi lễ với Hàn Tam Thiên, nhưng ánh mắt lại ngó qua Phù Thiên và Phù Mị. Bọn họ đều là kẻ hầu do nhà họ Diệp huấn luyện, các nàng phải nhận được mệnh lệnh cho phép từ hai người đó.

"Đại hiệp đồng ý nhận, đó là may mắn của các

ngươi, sau này phải ngoan ngoãn hầu hạ đại hiệp, biết chưa?" Phù Thiên gật đầu với các nàng.

May mắn hôm nay ông ta chuẩn bị đầy đủ mới đến, nếu không chỉ mong chờ vào mình ả Phù Mị, có khi mọi chuyện đã hỏng bét rồi.

"Vâng." Mười hai vũ nữ ngoan ngoãn đáp lời, mới nhẹ nhàng lui xuống.

Chờ mười hai nàng vũ nữ đi rồi, Phù Thiên lại nâng chén rượu lên cố gắng xua đi sự xấu hổ trong phòng.

"Nào, đại hiệp, Phù ta mời ngài một chén, chúc cho việc hợp tác của chúng ta thành công mỹ mãn." Phù Thiên cười.

Hàn Tam Thiên gật đầu, anh chạm chén với ông ta, nâng tay uống cạn.

Phù Mị liếc nhìn Phù Thiên ra hiệu, Phù Thiên cười cười: "Nếu đại hiệp đã chịu nhận đồ, tấm lòng của chúng ta cũng đã bày ra rồi, còn ngài thì sao?"

"Phù tộc trưởng muốn ta bày tỏ như thế nào?"

Hàn Tam Thiên sững sờ.

Phù Thiên cười: "Đại hiệp, nếu hôm nay ngài và chúng ta đã cùng một phe, vậy thì có phải nên..." Nói xong, Phù Thiên cười âm hiểm.

"Ha ha, đâu có đâu có, đến lúc đó ngươi cứ tới, ta chắc chắn sẽ không nhúng tay." Hàn Tam Thiên nở một nụ cười xấu xa.

"Tốt, tốt lắm!" Phù Thiên lập tức vô cùng phấn khích.

Đồng thời ông ta cũng cười khẩy trong lòng: Phù Mãng ơi là Phù Mãng, ngươi tưởng rằng có thể chạy trốn khỏi Thiên lao đã an toàn rồi hay sao? Còn muốn bắt đầu từ số không? Nằm mơ!

Cả Phù Dao nữa, thứ đang đợi ngươi chính là đau đớn vô tận và bị giam cầm đến không có ngày thoát thân.

Tiệc tàn rượu hết, Hàn Tam Thiên trở về nhà trọ, Phù Thiên và Phù Mị cũng dẫn mọi người về lại phủ nhà họ Diệp.

Đến chiều, Phù Thiên liền đi Thiên lao của nhà họ Phù, ông ta ngắm đống dụng cụ tra tấn, trong đầu nghĩ đến về sau sẽ tra tấn Phù Mãng và Phù Dao ra sao, trên mặt ông ta hiện lên một sự cười ghê tợn.

Phòng của chủ thành.

Từ trong phòng tắm vọng ra tiếng nước lao xao đã nửa giờ chưa dứt.

Phù Mị cắn răng, vô cùng tức tối, tựa như kẻ điên không ngừng chà miếng xà phòng cánh hoa lên người mình, dùng dòng nước để chà xát thân thể của chính bản thân.

Bởi vì quá mạnh tay mà làn da của nàng ta cũng bị chà đến đỏ bừng, từng nơi trên cơ thể đều cảm nhận được cơn đau nóng rát.

"A!"

Phù Mị không chịu nổi nữa, nàng ta đấm thật mạnh lên thùng nước tắm khiến bọt nước văng ra khắp nơi.

Nàng ta hung tợn trừng mắt.

Nàng ta không cam lòng, tức tối, thống hận.

Rõ ràng nàng ta có thể tới một đêm tình với người thần bí, sau đó dựa vào mối quan hệ da thịt này mà từ nay về sau một bước lên trời, bước đến một trong những vị trí cao nhất của thế giới này, khiến hàng nghìn người thuộc Thế giới Bát Phương phải cúi đầu phục tùng.

Thế mà, thế mà chỉ bởi vì tên khốn nạn Diệp Thế Quân đã nhúng chàm nàng ta, mà tất cả đã biến mất rồi.

Không có cơ hội chưa đáng sợ, đáng sợ là ngươi trơ mắt nhìn thấy bản thân sắp thành công rồi nhưng lại vì một nguyên nhân nhỏ xíu thôi mà khiến bản thân vụt mất nó.

Một câu khẳng định Phù Mị xinh đẹp, thậm chí ám chỉ bản thân anh cũng muốn có được nàng của Hàn Tam Thiên đã trở thành ước vọng lớn lao của Phù Mị, cũng thỏa mãn hết thảy lòng hư vinh và tự tin của nàng, đồng thời lí do anh lấy ra từ chối cũng biến thành cây kim đâm vào lòng nàng ta.

Đối với loại đàn bà như Phù Mỹ, Hàn Tam Thiên có thể nắm rõ suy nghĩ của nàng ta trong lòng bàn tay.

Nàng ta không bao giờ nghĩ đến, nếu không phải gả cho Diệp Thế Quân thì nhà họ Phù của ả đâu có thể đứng ở vị trí ngày hôm nay? Nếu thế thì ả ta có tư cách gì ngồi ở lầu Túy Tiên đàm phán với Hàn Tam Thiên?

Trước đây nàng ta còn vì bản thân đã từng có quan hệ xác thịt với Diệp Thế Quân, có thể ôm chặt cây tiền này mà tỏ ra đắc chí. Nhưng nàng ta đã quên, thứ ngọt ngào và hạnh phúc mà nàng ta cảm nhận được hôm nay chính là nguyên nhân căm hận của tương lai.

Chính Diệp Thế Quân đã hủy diệt nàng ta.

Nhưng vào lúc này, Diệp Thế Quân cũng uống một ít rượu, vừa về tới phòng ngủ.

Lời Hàn Tam Thiên nói bên tai khiến ông ta vô cùng sợ hãi, thế nên tâm trạng ông ta không được vui vẻ gì cho cam, hơn nữa hôm nay Phù Mị cũng đi ra ngoài, cho nên ông ta liền gọi vài tên bạn của mình đi kiếm mấy cô em để ăn chơi đàng điểm.

Nhưng Diệp Thế Quân đúng là thật lòng yêu thương Phù Mị vô cùng, bởi vậy không dẫn theo mấy cô gái kia về phòng giống đám bạn mà đi về nhà.

Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, Diệp Thế Quân nhếch miệng cười, mơ màng cởi quần áo, sau đó núp vào một góc.

Một lát sau, Phù Mị từ trong phòng tắm đi ra, trên người khoác lụa là sang quý, dáng người lả lướt chầm chậm bước đi.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.