Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2004: Chương 2004: Su phụ khiếp sợ




"Sư phụ, người làm sao vậy?" Hàn Tam Thiên vội vàng tiến lên muốn đỡ ông dậy. "Độc, kịch độc, kịch độc thiên cổ, Tam Thiên, trong thân thể của con làm sao lại có loại kịch độc này?" Hàn Tiêu khiếp sợ hô lên, nhưng một lát sau, ông vẫn cố gắng ổn định tinh thần, miễn cưỡng đứng lên, lo lắng nhìn Hàn Tam Thiên. "Mau mau lại đây, để vi sư xem cho con." "Không cần đâu." Hàn Tam Thiên mỉm cười: "Sư phụ đừng lo lắng, tuy rằng độc này quả thật rất mãnh liệt, nhưng Tam Thiên đã thích nghi với độc này rồi, nó cũng sẽ không làm hại đến con."

Nghe nói như thế, Hàn Tiêu sửng sốt, sau đó từng bước đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, năng lượng trong tay vừa động, một lát sau, ông thu hồi năng lượng, toàn bộ cánh tay ông đều đã biến thành màu đen. "Ki lạ, thật sự kì lạ." Hàn Tiêu liên tục lắc đầu: "Hàn Tiêu ta tùy đã sống nghìn năm qua, chưa bao giờ gặp qua kì độc như thế, chỉ là... chỉ là con lại có thể, có thể cùng loại kỳ độc này đồng sinh, chuyện này..." "Trong cơ thể của con vốn có kịch độc, nhưng Vương Hoãn Chi lại hạ con con thiên độc sinh tử phù, từ đó về sau hai loại cổ độc liền biến thành loại độc hiện giờ." "Vương Hoãn Chi? Tam Thiên, con đã gặp Vương Hoãn Chi! Lão ta lại hạ độc con?" Nghe được cái tên Vương Hoãn Chi này, Hàn Tiêu đột nhiên thất kinh.

Hàn Tam Thiên gật gật đầu, thử hỏi: "Su phụ, Vương Hoãn Chi lão..." "Con đã gặp lão ta rồi, theo lý mà nói, con hằn nên gọi lão ta một tiếng sư thúc." Sắc mặt Hàn Tiêu lạnh như băng, nhắc tới Vương Hoãn Chi ông không khỏi nỗi giận: "Nhưng mà, Tam Thiên, lão ta đang ở trong Kỳ Sơn điện, làm sao con lại gặp phải lão?" "Từ ngày bái ngài làm sư phụ, Tam Thiên đã không nghĩ đến việc sẽ giấu diếm thân phận với người, người có từng nghe nói qua người địa cầu trong tay cầm Búa Bàn Cổ, có từng nghe qua hôm nay có người thần bí trong Kỳ Sơn đinh đã gây chuyện huyên náo chưa?" Hàn Tam Thiên nghiêm túc nói. "Búa Bàn Cổ? Người thần bí?" Hàn Tiêu nhướng mày.

Một lát sau, ông cười khanh khách: "Từ trước đến nay lão phu đều ru rú trong nhà, cũng không có bản lĩnh gì để xuất hiện, nhưng mà trước kia trong thành quả thật ta có nghe nói có người lấy được Búa Bàn Cổ, sáng nay vào thành mua gạo, cũng nghe sơ qua mọi người nói chuyện người thần bí đại náo Kỳ Sơn đỉnh, vốn tưởng rằng là chuyện không liên quan đến minh, đều là những chuyện cách mình rất xa, làm sao ngờ đến..." "Vốn tưởng rằng ông trời không có mắt, lại để cho tên phản đồ kia thăng tiến nhanh như vậy, hiện giờ xem ra ông trời không phụ ta." Nói xong, Hàn Tiêu ý vị thâm trường liếc mắt nhìn bầu trời đỉnh đầu một cái. "Tất nhiên là như vậy, tuy rằng Vương Hoãn Chi được phong thần, nhưng bất quá cũng chỉ là một bán thần mà thôi, lão đầu nhà ngươi lại thu được một đồ đệ vừa là bán thần, còn là vua của vạn, ông trời nào có phụ ngươi, mà là đối với người đặc biệt tốt." Nhân sâm oa nhịn không được lộ cái đầu nhỏ nhỏ từ trong áo của Hàn Tam Thiên lên tiếng.

Nhìn thấy Nhân sâm oa, Hàn Tiêu hơi sửng sốt: "Đây là..." "Nói trước, ta tên là Nhân sâm oa, là huynh đệ của Hàn Tam Thiên, là vợ của Tần Sương cô nương, à nhầm nhầm, là chồng!" Nhân sâm oa đắc ý nói.

Vừa dứt lời, đỉnh đầu của Nhân sâm oa liền ăn một cái cốc. "Đây là sư phụ ta, ngươi nghiêm túc một chút cho ta." Hàn Tam Thiên rất muốn cạn lời.

Nhân sâm oa ủy khuất sờ sờ đình đầu, buồn bực chu chu miệng. "Sư phụ, người đừng nghe hắn nói hưu nói vượn." Hàn Tam Thiên hơi ngượng ngùng nói.

Hàn Tiêu cười khoát tay:"Vật này là do linh khí biến thành, Tam Thiên, con cũng không nên đối với hắn quá mức bạo lực, nên quý trọng thật tốt mới đúng." "Tên tiểu tử họ Hàn kia, ngươi có nghe hay không, sư phụ ngươi bảo ngươi phải biết quý trọng lão tử, con mẹ nó, suốt ngày chỉ biết dùng bạo lực chỉnh đốn lão tử, thao!" Nhân sâm oa nổi giận mắng ầm lên.

Hàn Tam Thiên không nói gì trợn trắng mắt xem thường, ánh mắt của Hàn Tiêu lại rơi vào mấy người phía sau.

Hàn Tam Thiên vội vàng giới thiệu: "A, đúng rồi, sư phụ, vị này chính là Bách Hiểu Sinh, vị này chít là đồng môn sư tỷ của sư phụ trước kia của con, Tần Sương, còn đây chính là vợ của đồ đệ Tô Nghênh Hạ, đây là con gái của con Hàn Niệm, Niệm Nhi, mau gọi sư tổ." "Sư tổ!" Hàn Niệm ngọt ngào kêu lên một tiếng. "Nghênh Hạ bái kiến sư phụ." "Tần Sương bái kiến tiền bối."

Bách Hiểu Sinh bái kiến tiền bối."

Hàn Tiêu vui mừng gật gật đầu, xem như đáp lại ba người sau đó mỉm cười, lấy một miếng ngọc bội từ trong ngực ra, đi đến trước mặt Hàn Niệm, nhẹ nhàng đeo lên cổ cô bé: "Sư tổ lần đầu tiên gặp con, chưa kịp chuẩn bị quà cho con, ngọc bội này coi như quà gặp mặt sư tổ tặng cho con."

Hàn Niệm lắc đầu, được dạy dỗ nghiêm khắc nên Hàn Niệm chưa bao giờ dám nhận thứ gì từ người lạ. "Thân thể Niệm Nhi suy yếu, nguyên khí không đủ, đây là thiên mệnh ngọc bội trước kia sư phụ của su tố lưu lại của ta, có thể giúp Niệm Nhi nhanh chóng khôi phục, cầm đi." Hàn Tiêu nhìn về phía Hàn Tam Thiên nói.

Hàn Tam Thiên gật gật đầu, lúc này Hàn Niệm mới thả lỏng cổ cho Hàn Tiêu đeo lên, sau đó ngoan ngoãn nói: "Cám ơn sư tổ."

Hàn Tiêu hiền lành cười, sờ sờ đầu Hàn Niệm: "Niệm Nhi ngoan."

Sau đó Hàn Tiêu mời nhóm người đi vào bên trong ngôi miếu đổ nát, Hàn Tiêu cầm mấy cái chén bể, miễn cưỡng có thể đựng chút nước, đặt ở trước mặt mỗi người.

Hàn Tam Thiên cũng không để ý, trực tiếp một ngụm uống hết.

Vừa uống xong Hàn Tam Thiên lại nhíu mày, bởi vì nước này nhìn như bình thường, nhưng sau khi vào miệng mới trở nên hơi ngọt ngọt.

Nhìn thấy biểu tình của Hàn Tam Thiên kỳ quái, Hàn Tiêu lại thần thần bí bí mỉm cười...

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.