Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1926: Chương 1926: Thực lực không cho phép khiêm tốn




"Gia chủ, Ngao Quân cũng chỉ là xem nhẹ tên kia mà thôi, tuy rằng quả đúng là có tội, nhưng vẫn còn phải dùng người, xin ngài hãy bớt giận."

Lúc này, Ngao Vĩnh đứng một bên cũng vội vàng quỳ xuống cầu tình nói.

"Xem nhẹ mà thôi? quải Lực tôn giả xem nhẹ tên kia, kết quả là đã mất mạng, ngươi lại còn nói với ta là chỉ mà thôi?"

Bóng đen vô cùng tức giận nói.

Bóng đen nói xong, thở dài ra một hơi nói:

"Nhưng mà, quái Lực tôn giả này, quả đúng là đầu óc ngu si tứ chi phát triển, bị người đánh bại cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Ngao Vĩnh à, cái tên tiểu tử kia, ngươi nên đặc biệt chú ý một chút, nếu như những biểu hiện tiếp theo của hắn ta vẫn ổn, thì quả đúng là có thể nghĩ lại cách, để cho hắn ta gia nhập hải vực Vĩnh Sinh của chúng ta."

"Vâng."

Ngao vĩnh gật đầu.

"Hy vọng rằng tiếp theo hắn ta vẫn có tư cách, trở thành quân cờ cho hải vực Vĩnh Sinh của ta."

Bóng đen lạnh lùng nói xong, nhẹ nhàng động một cái, cửa sổ nhẹ nhàng tự động đóng lại.

Mà lúc này, ở một gian phòng khác.

Đoàn người Tiên Linh sư thái, đang nổi giận đùng đùng trở về phòng, những tiếng hô trâu bò đối với Hàn Tam Thiên, quả thật giống như là đang cầm dao găm đâm lên trái tim của bọn họ vậy, khiến cho bọn họ khó có thể thở được.

Chuyện Hàn Tam Thiên thắng cũng đã rất khó chấp nhận rồi, bây giờ lại còn được mọi người ca ngợi, khiến cho bọn họ càng thêm tức giận.

Sau một hồi ở trong phòng, Tiên Linh sư thái chụp một chưởng lên trên mặt bàn, cả người tức giận đến mức liên tục thở hổn hển.

Diệp Cô Thành theo sát ở phía sau, hắn ta còn tức giận hơn Tiên Linh sư thái, loại người lòng dạ hẹp hòi như hắn ta, sao có thể nhìn thấy người khác tốt hơn mình được chứ? Càng không nói là nhìn một người có liên quan đến mình mà tốt hơn mình!

"Khốn kiếp, quái Lực tôn giả nó, con mẹ nó đúng là cái thùng cơm, thế mà còn được xưng là cao thủ tru tà, rồi sao nào? Có phải là cao thủ tru tà đều chết sạch hết rồi không? Ngay cả loại rác rưởi ấy, cũng được sắp xếp ở bên trên?"

Diệp Cô Thành tức giận chửi bậy.

Nhưng sau khi mắng xong, hắn ta lại phát hiện Tiên Linh sư thái đang hung tợn nhìn hắn ta chằm chằm, lúc này hắn ta mới cảm thấy những lời mình nói không ổn lắm:

"Sư thái, ta cũng không có ý nói đến ngài, ta chỉ là..."

"Tên quái Lực tôn giả này, trong mấy chục năm nay, quả đúng là vẫn luôn tìm kiếm đạo lữ, chuyện này, tất cả mọi người ở thế giới Bát Phương đều biết, ta nghĩa, cũng bởi vì chuyện này, nên hắn ta mới hoang phí tu vi của chính mình, thế nên mới để cho một tiểu tử giang hồ, lấy đi mạng chó của hắn ta."

Lúc này Ngô Diễn vội vàng đứng dậy, làm dịu đi bầu không khí.

"Nghe nói hắn ta đã thay hơn ba mươi đạo lữ, cơ thể bị móc rỗng đi cũng là chuyện bình thường, nhưng mà, lại không nghĩ rằng, chính vì có hơn ba mươi đạo lữ, lại khiến cho hắn ta không giữ được mạng già nữ."

Lúc này Lục Vân Phong cũng lên tiếng nói.

"Nói đúng lắm, hôm nay khi quái Lực tôn giả ở trên đài, quả đúng là biểu hiện hoàn toàn không giống như bình thường, cho nên mới khiến cho tiều tử kia nhìn như rất lợi hại. Trên thực tế, căn bản là do cơ thể của quái Lực tôn giả đã hư hỏng hết rồi."

Tiên Linh sư thái gật đầu, cơn tức giận cũng nguôi ngoai hơn một chút.

Cho đến tận bây giờ, bọn họ cũng không đồng ý thừa nhận thực lực của Hàn Tam Thiên, lại còn mang trách nhiệm đổ lên người quái Lực tôn giả đã chết kia.

"Cô Thành, đối thủ tiếp theo của Diệp Cô Thành là ai?"

"Trận tiếp theo, nếu như không có điều bất ngờ gì xảy ra, thì hắn là tổ tám đội bốn của Liệt Hỏa gia gia đánh với Cô Dương, nhưng mà, Cô Dương đã tu hành mấy vạn năm như cũng không có tiến triển gì, hắn chỉ có thể nhận thất bại khi chống lại Liệt Hỏa gia gia."

"Ta cũng không muốn lại nhìn thấy tên tiểu tử kia diễu võ dương oai nữa, ngươi đi tìm Liệt hỏa gia gia, trận đấu tiếp theo, ta cũng không muốn nhìn thấy chuyện hôm nay lại xảy ra thêm lần nữa."

Tiên Linh sư thái nói.

Diệp Cô Thành gật đầu:

"Vâng, Cô Thành sẽ đi làm ngay."

"Khoan đã!"

Ngay khi Diệp Cô Thành mới đi được hai bước, Tiên Linh sư thái lại gọi hắn ta lại, sau đó, Tiên Linh sư thái từ trong tay lấy ra một cái hộp:

"Đưa viên đan dược này cho ông ta."

"Sư thái, đây chính là... Chính là Bạch ngọc lộ cao cấp mà hải vực Vĩnh Sinh tặng cho ngài, vậy mà ngài lại tặng cho người khác sao?"

Diệp Cô Thành nhìn thấy thứ này, ngay lập tức kinh ngạc nói.

"Mất đi một viên Bạch ngọc lộ thì có là đâu chú? Dù sao cũng tốt hơn so với những tên hề nhảy nhót diễu võ dương oai khi ở trước mặt ta!"

Tiên Linh sư thái lạnh giọng quát.

Diệp Cô Thành nghe xong, ngay lập tức gật đầu, vội vàng lui ra bên ngoài.

"Người thần bí, để ta xem lần này ngươi có chết hay không." Nhìn lấy cái hộp nhỏ này, lúc này Diệp Cô Thành hung tợn nói.

Mà lúc này ở trong một căn phòng khác.

So với sự phẫn nộ và không cam lòng của đám người Diệp Cô Thành, nơi này lại tràn ngập tiếng hoan hô và tiếng cười.

Hàn Tam Thiên trở về bình an, đối với Tô Nghênh Hạ mà nói, đương nhiên là chuyện vô cùng vui vẻ, Bách Hiểu Sinh cũng không thể nào ngờ được, sau khi ba người chúc mừng với nhau rồi, Tô Nghênh Hạ kéo Hàn Tam Thiên đến nhận phần thưởng, là ngâm chân mát xa!

Bách Hiểu Sinh đã thần bí chạy ra bên ngoài từ lâu rồi, bây giờ cũng không có người nào khác.

"Tối hôm nay anh đã gây chuyện không nhỏ đâu, anh nghe một chút mà xem, đến tận bây giờ, bên ngoài vẫn có người gọi tên liên minh của anh kìa?"

Tô Nghênh Hạ nhẹ giọng cười nói.

"Anh cũng muốn khiêm tốn đấy, nhưng mà thực lực cũng không cho phép."

Hàn Tam Thiên cười nói.

"Vâng vâng vâng, vậy anh nên đắc ý, ai bảo anh có thể dùng một quyền đánh chết quái Lực tôn giả chứ?"

Tô Nghênh Hạ hạnh phúc cười, bất đắc dĩ nói.

Đột nhiên Hàn Tam Thiên lắc đầu, nhìn Tô Nghênh Hạ nói:

"Em thật sự cảm thấy rằng việc anh đánh chết quái Lực tôn giả, là rất giỏi hay sao?"

"quái Lực tôn giả chính là người có cảnh giới tru tà, cũng là cao thủ được thế giới Bát Phương công nhận, anh dùng một quyền có thể đánh chết ông ta, đương nhiên là rất giỏi."

Nhưng nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên còn hơi mất hứng, rồi anh nhíu mày, ngay lúc Tô Nghênh Hạ đang cảm thấy rất kỳ quái, đột nhiên Hàn Tam Thiên nói:

"Nhưng anh muốn nói với em rằng, một quyền ấy của anh, cũng chưa đến sáu phần công lực của anh thôi thì sao?"

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.