"Đứng ngẩn cả ra đó làm gì? Không thấy cô chủ Phù Mị của chúng ta tới hay sao? Cút ra xa một chút!"
Người đến chính là Phù Mị!
Đám người nghe thấy kẻ đến xưng là Phù Mị, lại nhìn qua đám người hầu vừa có tu vi cao cường vừa trông vô cùng dữ dằn đứng sau lưng nàng ta liền nhanh chóng ngoan ngoãn nhường ra một con đường.
Nét mặt Phù Mị lạnh tanh, kiêu căng nhìn lướt qua đám "rác rưởi" đang đứng đằng trước liền cất bước đi vào nhà trọ.
Thấy Phù Mị đến, Phù Mãng và Tô Nghênh Hạ đều dừng lại việc đang làm dở trong tay, chăm chú nhìn chằm chằm nàng ta.
Phù Mị lạnh lùng nhìn Tô Nghênh Hạ, từ lúc nàng ta bước vào đây đến giờ cũng chưa hề dời mắt khỏi cô: "Quả nhiên thứ đê tiện thì sống rất lâu, không ngờ đúng là cô vẫn còn sống thật."
Trên mặt Tô Nghênh Hạ lộ ra nét không vui, cất tiếng nói: "Đương nhiên ta phải sống chứ, sống để còn nhìn xem ngươi sẽ chết như thế nào."
Phù Mị không giận ngược lại còn bật cười: "Xem ta chết ra sao? Ngươi đang nằm mơ nói càn gì vậy. Cũng tốt thôi, sống là tốt, ít nhất hãy sống để mà xem ta chà đạp ngươi dưới chân mình như thế nào!"
"Ta muốn cho tất cả mọi người biết, ai mới là người phụ nữ xuất sắc nhất nhà họ Phù!"
Tô Nghênh Hạ coi thường mấy thứ đó, người phụ nữ xuất sắc nhất nhà họ Phù hay gì đó, cô hoàn toàn không để tâm đến nó.
"Ngươi cười gì chứ?" Thấy Tô Nghênh Hạ bật cười, Phù Mị cảm thấy rất tức tối: "Ngươi có tư %3D cách gì mà dám đứng trước mặt ta cười như vậy."
"Phù Mị, cô đừng hống hách quá, dù gì Phù Dao cũng là Thần nữ của nhà họ Phù, còn ngươi là cái thá gì?" Phù Mãng lập tức bất mãn nói.
"Đúng vậy, xét về phẩm cách cá nhân, xét về bề ngoài, Tô Nghênh Hạ của chúng ta chỗ nào chả hơn người, không biết ngươi lấy đâu ra tự tin mà dám phét lác thế này!" Giang hồ Bách Hiểu Sinh cũng lạnh giọng châm chọc.
"Tự tin? Thứ ta có chính là tự tin, ta có bất tài cũng là vợ của Diệp Thế Quân, là phu nhân của Thành chủ Thành Thiên Hồ." Phù Mị khinh khỉnh cười khẩy:
"Còn cô ta? Thần nữ? Nực cười, ta đây thấy chẳng qua chỉ là hạng mèo mả gà đồng mà thôi."
Thu Thủy và Thi Ngôn hai người tính tình độc ác nhưng không giỏi miệng lưỡi, hai nàng sẽ không cãi nhau với người khác nhưng nếu có người dám động đến phu nhân của cả hai, họ chỉ biết rút đao chống lại!
Phù Mãng nhanh chóng ra tay ngăn cản hai nàng không cần xông bừa.
Dù sao hiện tại quan hệ của họ cũng là đồng minh.
Thấy hai nàng bực bội hạ đao xuống, Phù Mị càng thêm đắc ý ra vẻ: “Lloại lăng loàn chỉ biết trèo bám kẻ mạnh, cứ nhìn thấy đàn ông tốt liền không nhịn được đúng hay không, không biết kẻ nào đó dưới suối vàng có nhìn thấy cặp sừng to tướng đang mọc trên đầu mình không nữa."
Loại phụ nữ vô cùng tự tin như Phù Mị, lúc nàng ta chửi bới người khác thì vô tình cũng đang chửi chính bản thân mình.
Nói là mắng chửi Tô Nghênh Hạ, thật ra lại giống như đang mắng chính mình hơn.
Tô Nghênh Hạ đột nhiên tát cho nàng ta một cái thật mạnh, trên khuôn mặt xinh đẹp rõ ràng viết mấy chữ khinh thường thật lớn.
"Phù Dao, ngươi dám đánh ta?" Sờ lên khuôn mặt nóng rực của mình, Phù Mị vừa khiếp sợ, vừa phẫn nộ.
"Ta chẳng qua chỉ đang đánh một con chó, mộ con chó chỉ thấy người sai không thấy mình xấu!" Tô Nghênh Hạ không hề tỏ ra lép vế, cô lạnh giọng giễu cợt: "Nhớ kỹ, đây là cái tát mà ta trả lại cho ngươi."
"Å khốn nạn!" Phù Mị giận đến không thể át, biểu cảm của nàng ta vô cùng dữ tợn, lập tức giơ tay lên muốn tát lại Tô Nghênh Hạ.
Nhưng vào lúc này, trên lầu truyền tới tiếng bước chân, Hàn Tam Thiên chậm rãi đi tới.
Thấy Hàn Tam Thiên xuống tới, Phù Mị đầu tiên là sửng sốt, nhưng nháy mắt sau biểu cảm dữ tợn trên khuôn mặt lại hoàn toàn biển mất, ngược lại trưng ra một vẻ mặt dịu dàng và đài các.
"Có chuyện gì vậy?" Hàn Tam Thiên nhìn lướt qua Phù Mị, lại nhìn sang đám người của mình, dấu tay trên mặt Phù Mị nói rõ rằng vừa có một trận xung đột quay mô nhỏ tại đây.
Nhưng nhìn Tô Nghênh Hạ không chịu thiệt thòi gì, Hàn Tam Thiên cũng giả vờ như không biết gì hết.
"Ha ha, không có chuyện gì, Phù Dao là người của nhà chúng ta mà, biết cô ta còn sống nên ta đến đây xem sao thôi." Phù Mị nhẹ giọng cười nói: "Tiện đây, cũng xin được mời ngài trưa nay đến Lầu Túy Tiên tụ hội."
"Có chuyện gì sao." Hàn Tam Thiên lạnh nhạt.
"Ha ha, chúng ta đã bắt tay hợp tác, để sau này chung đụng được thuận lợi hơn, mọi người làm quen cũng tốt mà. Nhưng Phù Tộc trưởng nói chỉ mời một mình ngài đi thôi." Phù Mị cười nói.
Chỉ mời một mình Hàn Tam Thiên đi?
Phù Mãng theo bản năng nghĩ tới có thể đây là một cái bẫy, vội vàng liếc mắt với Hàn Tam Thiên ra hiệu để anh không đến tham gia, cũng tránh có hại cho bản thân.
Tuy rằng Phù Mãng tin tưởng vào năng lực của Hàn Tam Thiên, nhưng một người khó đấu lại đối phương quân số đông đúc, huống chi cao thủ của