Chữa đi, trị đi! Càng nhanh ngươi càng chết sớm, lát nữa xem ta thu thập ngươi như thể nào! Diệp Cô Thành trong lòng cười lạnh.
Cánh tay phải của bé nhân sâm mất đi, hắn cũng bắt đầu dần dần hiểu rõ rất có thể có quan hệ với việc Hàn Tam Thiên bị trọng thương lúc trước lại đột nhiên khỏi. Theo ánh sáng càng ngày càng nhiều, Diệp Cô Thành chỉ cảm thấy cả người của mình càng ngày càng nhẹ nhàng, tinh thần cũng càng ngày càng phấn chấn, mà trái lại, bé nhân sâm ở phía đối diện, đùi trái hầu như đã biến mất một nửa, dường như sắp liệt nửa người.
“Hiện tại, ngươi có thể nói rồi chứ?” Bé nhân sâm lạnh giọng quát một tiếng, nhìn thấy cả mặt Diệp Cô Thành đã hồng hào đang ở trong ảnh sáng màu xanh có thể. Nó cơ bản đã tin, Diệp Cô Thành không có vấn đề gì. Dù sao lúc trước mặc dù Hàn Tam Thiên không chết, nhưng vấn đề là thương thế rất nhiều, hơn cực nặng, thêm vào thân thể đặc thù của Hàn Tam Thiên, cho nên cần bé nhân sâm tiêu mấy một cánh tay. Nhưng Diệp Cô Thành không cần. Cho dù vừa rồi hắn dường như đã là trạng thái chết rồi, nhưng hắn vẫn còn hơi thể, mặc dù thương thế trí mạng, nhưng vết thương trí mạng lại không nhiều, càng không có thân thể có thể chất đặc thù nghịch thiên như Hàn Tam Thiên. Nửa cái chân hầu như đã có thể bảo đảm hắn không việc gì, chứ đừng nói là bây giờ đã đã mất đi hẳn nửa cái chân.
“Còn thiếu chút, thiếu chút nữa, ngươi thử lại lần nữa." Diệp Cô Thành vẫn làm ra dáng vẻ ta rất khó chịu như cũ, diễn kỹ cùng ti tiện khổ sở muốn chết nhưng trong lòng lại vui muốn chết.
Ánh mắt bé nhân sâm bé lóe lên một hàn mang. Nó biết, mình đã bị người ta đùa giỡn. Nó là người có thể mạnh miệng với Hàn Tam Thiên, càng có thể mắng Hàn Tam Thiên là kẻ ngu người, như thế nào lại là ngu ngố như trong tưởng tượng của Diệp Cô Thành đâu chứ?! Chỉ là tên nhó này có đôi khi quan tâm Tần Sương quá mức, cũng quá muốn giúp Tần Sương trút giận, trong lúc nhất thời cực kỳ tức giận.
"Còn muốn nữa sao?" Bé nhân sâm ý thức được mình bị đùa giỡn, lạnh giọng quát.
"Muốn, đương nhiên muốn nữa. Ngực ta đau nhức, ôi chao, yết hầu cũng có hơi đau nhức. Ôi, phổi cũng có chút đau nhức. Tiểu tổ tông, vừa rồi người dùng sức thực sự quá mạnh, a, ở đâu của ta cũng đều đau." Diệp Cô Thành đến lúc này vẫn bày ra dáng vẻ không cần mặt mũi như cũ, liều mạng diễn kịch trước mặt bé nhân sâm.
Bé nhân sâm cười lạnh: “Được, vậy ta thử lại lần nữa."
Vừa mới nói xong, ánh sáng màu xanh trong tay của bé nhân sâm đột nhiên đẩy mạnh, so với trước đó đến càng thêm nhanh hơn, càng thêm hung hãn hơn, Diệp Cô Thành nằm ở bên trong ánh sáng màu xanh lập tức cảm giác một cỗ chất lỏng ấp ám đang chuyển động trong cơ thể mình. Loại cảm giác thoải mái kia, sự ấm áp, thậm chí khiến hắn cảm giác bản thân giống như sắp bay lên đến nơi. Cái này có lẽ chính là thứ gọi là không bệnh, cơ thể nhẹ nhàng đi.
Trên mặt Diệp Cô Thành lập tức không khỏi lộ ra nụ cười an nhàn tự tại. Tiếp tục đi, đồ rác rưởi. Lão tử đây càng thoải mái, ngươi ở đó càng thêm hao tổn.
“Nó đang làm cái gì vậy? Bé nhân sâm đây rốt cuộc là đang đánh Diệp Cô Thành hay là đang giúp Diệp Cô Thành vậy.” Phù Cách Đỡ c kiếm, lúc này đi tới bên cạnh Tần Sương.
Tần Sương lắc đầu. Nàng cũng không biết bé nhân sâm đây là đang làm gì! Mặc dù bé nhân sâm ngoài miệng không nói tốt, nhưng chung lâu, Tần Sương cũng biết được, tên nhóc con này thật ra rất tốt với người khác, hơn nữa nó cũng rất thông minh. Chỉ là, sao lúc này đây lại không phân biệt được đâu là địch đâu là mình nữa rồi?! Loại để tiện Diệp Cô Thành kia, người người có thể tru diệt. Nếu đã bị đánh chết, đó không phải là chuyện tốt, ai nấy đều vui vẻ sao. Vì sao lại! Mấu chốt nhất là, bé nhân sâm cứu sống hắn cũng có thể lý giải là mạnh miệng mềm lòng, không muốn giết chết người ta, đây cũng là phù hợp với bản chất có sẵn của tên nhóc này. Nhưng vấn đề là, sao lại vui vẻ chữa trị cho Diệp Cô Thành như vậy chứ?!