Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1950: Chương 1950: Trọng kiếm không phong, đại xảo không công




Trong lòng Tần Sương cảm thấy bất bình cho Hàn Tam Thiên, nàng nhìn về phía ông lão giọng nói mang theo chút đau lòng: "Lão tiền bối, hai thanh kiếm này lớn như vậy, không cẩn thận một chút đã đè chết mấy con kiến rồi, có thể kẹp được con kiến cũng đã không dễ dàng rồi, ông còn muốn Tam Thiên không được kẹp chết nó, như vậy không phải là quá làm khó người khác rồi không?"

Ông lão thong dong cười cười: "Lão già ta cũng đâu có ép buộc hai người phải làm, nếu cảm thấy quá khó khăn vậy hai người có thể bỏ cuộc bất cứ lúc nào."

Hàn Tam Thiên nhìn Tần Sương lắc đầu: "Tỷ đừng nói gì cả, đệ sẽ không bỏ cuộc đâu." Nói xong, anh cố nén cảm giác hỗn loạn như sắp phát điên trong lòng, Hàn Tam Thiên một lần nữa bắt đầu tìm kiếm trên mặt.

"Cái gọi là làm khó người khác, chẳng qua cũng chỉ là làm khó cậu mà thôi, nếu so với việc bị người khác nắm lấy mạng của mình trong tay, muốn cậu sống cậu phải sống, muốn cậu chết thì cậu tuyệt đối không được sống, tốt hơn rất nhiều có phải không. Bởi vậy nhân gian mới có tu luyện không phải tại kiếm mà rèn phải rèn tại tâm, thiếu niên, nếu muốn luyện thành võ công tuyệt thế trước hết cậu phải hiểu cho rõ ràng đạo lý này. Trước khi mặt trời lặn, tôi muốn thấy được ba nghìn con kiến"

Ngẩng mặt lên nhìn trời, tuy rằng mặt trời trên đỉnh đầu chỉ vừa mới ló dạng, ba nghìn con kiến cũng chỉ là một con số mà thôi, nhưng con số này cũng thật sự quá thử thách lòng người rồi.

Trong lòng Tần Sương vẫn luôn cho rằng nhiệm vụ này căn bản là không có khả năng hoàn thành, ba nghìn con kiến, từ đêm hôm qua cho đến bây giờ ngay cả một con kiến Hàn Tam Thiên cũng chưa kẹp được, nếu cứ như vậy trong khoảng thời gian chưa đầy một ngày này nhất định Hàn Tam Thiên không có khả năng bắt được đủ ba ngàn con.

Nhưng lúc này Hàn Tam Thiên vẫn vô cùng nghiêm túc như cũ, đang tìm kiếm trên mặt đất.

Đối anh mà nói, bất kể chuyện gì càng khó, càng có tính khiêu chiến, lại càng có thể khơi dậy ý chí chiến đấu của anh.

Không lâu sau Hàn Tam Thiên lại tìm được một con kiến nữa rồi sau đó lặp lại động tác như trước, dùng hai thanh kiếm chậm rãi kẹp lấy con kiến sau đó lại Vô cùng cần thận nâng lên.

Việc này thật sự vô cùng thử thách lòng nhẫn nại làm cho Hàn Tam Thiên có cảm giác khó chịu như tim mình đang bị hơn mười con mèo vươn chân ra cào cào. Nhưng anh vẫn cố nén sự khó chịu này xuống như cũ, dùng sức cực kỳ nhẹ kẹp lấy con kiến, sau đó chậm rãi nâng lên, tiếp theo anh cắn chặt răng, cẩn thận bước từng bước một đi đến chỗ cái bát của mình.

Đoạn đường có ngắn ngủi vài chục bước chân mà Hàn Tam Thiên lại tốn ước chừng nửa tiếng đồng hồ, sau đó anh lại vô cùng nhẹ nhàng, cẩn thận đặt con kiến vào trong bát.

Sau khi thả con kiến vào trong bát cả hai người như muốn nín thở nhìn nó chằm chằm, cuối cùng con kiến cũng động đậy rồi thật sự làm cho Hàn Tam Thiên không khỏi thở phào một hơi.

Cuối cùng cũng bắt được một con còn sống, nhưng chỉ một con kiến này thôi cũng là sự cổ vũ tinh thần thật lớn để Hàn Tam Thiên tin tưởng vào bản thân hơn, cái này gọi là vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần có một bước khởi đầu thuận lợi những bước tiếp theo cũng đơn giản hơn một chút.

Nghĩ vậy Hàn Tam Thiên thở dài một hơi.

"Mới chỉ có một con mà thôi có gì mà vui mừng như vậy, cậu nên nhớ rằng cậu còn phải bắt được hai ngàn chín trăm chín mươi chín con nữa đấy, nếu cậu vẫn tiếp tục với tốc độ chậm rì này, đừng nói là trước lúc mặt trời lặn, cho dù có đến sang năm cậu cũng không bắt đủ được đâu." Đúng lúc này, ông lão cười nhạo nói.

Hàn Tam Thiên mới vừa dấy lên một tia tin tưởng vào bản thân nhất thời bị ông ta cười nhạo cho bay sạch sẽ, anh gật gật đầu, trước khi trời tối anh phải bắt xong, chậm trễ bao nhiêu lâu cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng anh phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ này sau đó thuyết phục được Ngạo Thiên chữa bệnh Niệm Nhi mới là chuyện lớn.

Nghĩ đến đây Hàn Tam Thiên tăng nhanh tốc độ tiếp tục tìm kiếm kiến.

Cả một tiếng sau đó, Hàn Tam Thiên cũng thuận lợi như bước đầu, anh dần dần tìm được bí quyết để kẹp không chết mấy con kiến nên hành động cũng càng trơn tru hơn, tốc độ cũng dần nhanh hơn trước rất nhiều, điều này làm cho anh vô cùng vui vẻ, thậm chí cảm thấy có hy vọng hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng khi anh lại kẹp thêm một con kiến nữa trở về, một vấn đề mới lại xuất hiện.

Trong bát của anh vốn dĩ có mấy chục con kiến, nhưng lúc này, một con cũng không còn.

Trong lòng Hàn Tam Thiên cũng dấy lên một ngọn lửa giận không tên, anh vất vả lâu như vậy, vẫn đang cảm thấy mình đã sắp bắt đầu đi vào quỹ đạo rồi, nhưng anh không thể nào ngờ được, lúc này mình lại trở về như lúc bắt đầu, chỉ còn hai bàn tay trắng.

Cho dù tính tình của Hàn Tam Thiên có tốt đến mức nào đi nữa, anh vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, nhìn cái bát trống không anh cũng sắp nhịn không được nữa rồi.

"Lão tiền bối, chuyện này là sao vậy, rõ ràng bọn ta đã bắt được rất nhiều kiến, nhưng mà... nhưng mà tại sao trong bát lại trống tron không có gì cả." Tần Sương vừa thấy như vậy, nàng cũng tức đến thở hổn hển.

Ông lão chỉ mỉm cười: "Con kiến còn sống, nó muốn chạy chẳng lẽ ta có thể ngăn được sao? Chuyện này không phải do các người ngu xuẩn làm việc trông chặt chẽ à, sao lại quay sang nghi ngờ lão già này?"

Tần sương nghe nói như thế tức giận muốn dậm chân.

Hàn Tam Thiên khẽ cắn môi: "Tần Sương sư tỷ, tỷ giúp đệ canh chừng mấy con kiến trong bát đi." Bỏ lại một câu, Hàn Tam Thiên không để ý khuôn mặt đang chảy đầy mồ hôi của mình, xoay người đi lại bắt đầu tìm kiếm trên mặt.

Nhìn thấy Hàn Tam Thiên như thế, Tần Sương vừa đau lòng vừa tức giận, nàng thật sự không biết cách làm sao để an ủi người khác, bởi vì nàng chưa từng an ủi ai cả, nhưng nàng cảm thấy Hàn Tam Thiên lại bắt đầu tìm kiếm trong lòng thầm nghĩ chắc hẳn đệ ấy sẽ không sao đâu.

Mà Hàn Tam Thiên của lúc này, cũng đang mặc kệ những cảm giác khó chịu trong lòng, kiên nhẫn tìm kiếm từng con từng con, sau đó lặp lại như trước, chậm rãi kẹp mấy con kiến quay về thả trong bát.

Nhìn thấy Hàn Tam Thiên kiên trì như vậy Tần Sương cũng chỉ có thể khẽ cắn môi, trông giữ những con kiến trong bát giúp Hàn Tam Thiên, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ, cho dùng Hàn Tam Thiên có hoàn thành nhiệm vụ hay không, hai người bọn họ cũng phải cho mỗi con kiến trong bát đều phải ngoan ngoãn ở trong bát, không thể để cho chúng chạy đi mất, bởi vì mỗi một con đều do Hàn Tam Thiên cẩn thận từng li từng tí mới vất vả bắt được.

Hai người mỗi người một nhiệm vụ như quên mất thời gian, sắc trời dần dần tối đi, hoàng hôn buông xuống!

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.