Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2107: Chương 2107: Từ khi khai thiên lập địa






Giây tiếp theo, cả cơ thể của Hàn Tam Thiên hoàn toàn bị ánh sáng vàng bao phủ, vô cùng khéo léo, trông giống như một pho tượng bằng vàng vậy.

"Tôi thấy các người gặp phải kiếp nạn rồi!"

Tức giận quát lớn, búa Bàn Cổ trong tay mạnh mẽ nện những xiềng xích màu vàng trên cơ thể anh, mảnh sức mạnh màu vàng dẻo dai trước đây, lúc này khi ở dưới lưỡi búa sắc bén của búa Bàn Cổ, lại giống như một con kiến mà nhanh chóng bị chém đứt.

Ngay sau đó, Hàn Tam Thiên bay lên, chậm rãi nâng chiếc búa lớn màu vàng lên quá đỉnh đầu.

“Vạn thanh kiếm phải không? Tôi chỉ có một cái búa thôi!"

Hai mắt Hàn Tam Thiên sáng như đuốc, vẻ mặt lạnh nhạt.

Búa lớn hạ xuống!

Dường như không khí cũng không thể nào thừa nhận được áp lực to lớn mà chiếc búa mang lại, bỗng nhiên bị chém thành hai luồng khí, một cỗ ánh sáng vàng phát ra từ chiếc búa, lao thẳng về phía vạn thanh kiếm.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn, vạn thanh kiếm giống như một cơn mưa mũi tên trực tiếp chống lại ánh sáng vàng do chiếc búa chém ra.

Trời đất chao đảo.

Cho dù là phía trên không trung, nhưng phía chiến trường nơi quân của Dược Thần các và quân của hai nhà Phù Diệp đang giao chiến, lúc này cũng không nhịn được mà người ngã ngựa đổ vì cổ sức mạnh này, càng không nói đến đám người ở gần như Phù Mãng và Tô Nghênh Hạ.

Bên trong kết giới, vốn đám người Diệp Cô Thành vẫn còn mang theo nụ cười trêu tức nghiền ngẫm, lúc này cũng bị chấn động bởi cỗ sức mạnh này khiến cơ thể lung lay, đồng thời trên gương mặt cũng mang vẻ không thể nào tin được.

Sau trận nổ mạnh, cơ thể Hàn Tam Thiên vẫn lóe lên ánh sáng vàng như cũ, đứng sừng sững phía trên kết giới, giống như một chiến thần vậy.

“Đây là tình huống gì vậy?"

Trong con người của Diệp Cô Thành hiện lên một tia sắc lạnh, nỉ non nói nhỏ.

"giới viện sư huynh, không phải là ngươi nghĩ sai rồi chứ?"

Nhìn thấy Hàn Tam Thiên bình yên vô sự sau sự tấn công của vạn kiếm, Thủ phong trưởng lão đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà nhíu mày.

“Đúng vậy, hay là do Giới viện sư huynh học nghệ không tinh, không có cách nào khống chế trận pháp?"

Ngũ phong trưởng lão cũng cảm thấy lạ mà nói.

Ngô Diễn cau mày, chưa lên tiếng, ánh mắt lại gắt gao mà nhìn chằm chằm vào Hàn Tam Thiên.

Học nghệ không tinh? Sao có thể như vậy được chứ. Từ lâu Ngô Diễn đã có một trái tim mơ ước vị trí chưởng môn, đối với trận pháp cấm chế của phái Hư Vô ông ta đã âm thầm học tập từ lâu, bây giờ cũng được coi là có chút thành tựu, sự tấn công và phòng ngự của pháp trận hoàn toàn không có vấn đề gì mới đúng.

Đám người Tam Vĩnh và Lâm Mộng Tịch cũng không nói gì, nhất là Tam Vĩnh, hơi hơi mở miệng ra, có chút kinh ngạc nhìn người trẻ tuổi đang ởbên trên kết giới kia.

Thân là chưởng môn, đương nhiên là ông biết rõ Ngô Diễn điều khiển trận pháp cấm chế có vấn đề hay không. Thậm chí ông có thể nói một cách có trách nhiệm rằng, chín mươi phần trăm sức mạnh của trận pháp đã bị Ngô Diễn lấy ra sử dụng, dường như đã thôi động trận pháp đến mức cực hạn rồi.

Tuy rằng trận pháp của phái Hư Vô dùng để phòng ngự là chính, nhưng sự phản kích khi bị tấn công cũng vô cùng khủng bố, lúc tổ tiên xây dựng thượng cổ đại trận này đã lấy mục đích bảo hộ phái Hư Vô khỏi các cao thủ mà thiết kế, cho nên sức mạnh của nó là vô cùng lớn, những cao thủ bình thường hoàn toàn không có khả năng có thể ngăn cản được.

Nhưng cái người trẻ tuổi bên ngoài kết giới kia, không chỉ không bị đòn tấn công này đánh bại, thậm chí có thể nói rằng, ngay cả một sợi tóc của hắn trận pháp cũng chưa đụng đến được.

Sao có thể như vậy được chứ!?

Người trẻ tuổi kia, chẳng lẽ thật sự là Người thần bí mà Tần Sương luôn miệng nhắc đến sao?

Cho nên, mình thật sự đã sai rồi ư?

Ít nhất, sự thật chứng minh rằng, ông đã tin lầm Diệp Cô Thành. Về phần người thanh niên ở trước mắt này, bây giờ Tam Vĩnh cũng không cảm thấy chắc chắn nữa.

Lúc này Tần Sương cũng để lộ một nụ cười thản nhiên, tuy rằng vừa rồi nàng cũng vô cùng lo lắng cho Hàn Tam Thiên, nhưng khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên cuối cùng thoát khỏi nguy hiểm và đứng ở giữa không trung, trong lòng nàng cũng rất vui vẻ.

Nàng chỉ biết, Hàn Tam Thiên sẽ không khiến cho nàng phải thất vọng.

“Sao hả? Ngươi thật sự nghĩ rằng hắn có thể ngăn cản đòn phản kích của trận pháp, thì có thể tùy ý mà di chuyển hay sao?"

Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của Tần Sương, lửa giận của Diệp Cô Thành bùng lên, gương mặt dữ tợn quát lớn.

"Ha ha, sợ sao? Cho nên mới thẹn quá hóa giận chứ gì?"

Tần Sương cười lạnh nói.

Những lời nói của Tần Sương đã đâm thẳng vàotrái tim của Diệp Cô Thành, hắn ta cắn chặt răng, gương mặt dữ tợn nói:

“Ta sẽ sợ ư? Diệp Cô Thành ta có gì mà phải sợ chứ?"

"Chỉ dựa vào việc tên rác rưởi kia có thể ngăn chặn sự phản kích của trận pháp sao? Con mẹ nó, lão tử cũng có thể làm được như vậy."

Diệp Cô Thành giống như một tên điên mà quát lớn.

Nhưng chính hắn ta cũng biết rõ, rằng mình cũng chỉ là mạnh miệng mà thôi, hắn ta làm gì có niềm tin để có thể làm được cơ chứ? Chi dù tu vi bây giờ của hắn ta cũng không giống như ngày xưa nữa.

"Cũng chỉ là ngăn chặn đòn phản kích của trận pháp mà thôi, nhìn năng lực của ngươi đi, trận pháp cấm chế của phái Hư Vô lấy phòng ngự là chính, phản kích chỉ là phụ thôi, có thể ngăn cản một đòn phản kích thì tính là cái rắm gì chứ, nếu như thật sự có bản lĩnh, hắn có thể phá phòng ngự của phái Hư Vô rồi."

Lục phong trưởng lão lên tiếng châm chọc nói.

“Một đòn tấn công như vậy, chỉ cần ngươi hơi có một chút bản lĩnh thôi thì đều có thể ngăn cản được, Tần Sương, có gì đáng để ngạc nhiên đâu chứ?"

Ngũ phong trưởng lão cũng lên tiếng nói.

Tần Sương lạnh lùng cười:

“Nhóm người các ngươi đều cảm thấy hắn không được, vậy có bản lĩnh thì đi ra ngoài đánh với hắn đi."

Chỉ cần một câu, ngay lập tức đã khiến cho Thủ phong trưởng lão và Ngũ Lục phong trưởng lãophải câm miệng, khoác lác là nghề của bọn họ, nếu như ra đánh thật, ai có lá gan ấy chứ.

Dù sao người ta cũng có thể ngăn cản được sự phản kích của trận pháo, mặc dù khi ở trong miệng bọn họ lại trở thành không đáng một đồng, nhưng đó cũng không phải là thứ mà bọn họ có thể làm được.

"Chúng ta còn cần phải đi ra ngoài hay sao? Buồn cười! Chỉ dựa vào việc phái Hư Vô ta có trận pháp cấm chế, hắn có thể làm gì được chúng ta chứ? Nếu như có ai đánh nhau bên ngoài, mà chúng ta đều phải đi ra ngoài, vậy còn thành cái gì nữa? Chúng ta cũng sẽ vì bận rộn mà chết mất."

Trong lòng Ngô Diễn có chút chột dạ, nhưng ngoài miệng vẫn cười lạnh như cũ mà nói.

Sau đó, ông ta bước vài bước đến bên người Diệp Cô Thành nói:

"Thực lực của tên tiểu tử bên ngoài kia không thể khinh thường được!"

Sắc mặt Diệp Cô Thành lạnh như băng, chuyện lo lắng nhất là tên tiểu tử ngoài kia có chút bản lĩnh, cho nên mới đặt hy vọng về việc trận pháp xảy ra vấn đề, nhưng bây giờ xem ra, khả năng ấy cũng không lớn.

Hay là, những gì Tần Sương nói chính là sự thật? Tên kia thật sự là Người thần bí sao?

Liếc mắt nhìn qua Tần Sương, Diệp Cô Thành lạnh lùng nói:

"Ngươi cho rằng hắn có thể tránh thoát một đòn tấn công thì có thể thắng hay sao? Cho dù ta không ra bên ngoài được, nhưng hắn cũng không thể vào được."

Tần Sương lạnh lùng nhìn Diệp Cô Thành, chuyện này, nàng cũng vô cùng rõ ràng, trận pháp cấm chế về phương diện phòng ngự của phái Hư




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.