Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2147: Chương 2147: Vườn bách thú




Hàn Niệm đột nhiên một tay trực tiếp ôm tiểu Bạch vào trong ngực. Cô bé rất yêu thích con thỏ đáng yêu này. Bị một người có thân thể nhỏ nhắn, xinh xắn ôm mình như búp bê sắc mặt tiểu Bạch lập tức ửng hồng. Ở giữa vạn thú, nó thể nhưng là Thú Vương uy vũ vô cùng, dù là hôm nay ra sân vẫn là uy quyền như cũ. Nhưng bây giờ... lại bởi vì Hàn Niệm...

Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên nhìn nhau cười khổ, nhìn vẻ mộng bức vừa bất đắc dĩ của tiểu Bạch, Tô Nghênh Hạ lắc đầu, cười cười: “Niệm nhi, ngoan, lát nữa với tiểu Bạch... thỏ chơi nhé. Ba ba còn có chính sự nữa.”

“Không đâu, mẹ. Niệm nhi thích thỏ con, Niệm nhi muốn mang thì đi chơi cùng.” Niệm nhi làm nũng nói, trong đôi mắt to ngập nước, hiền nhiên, cô bé vô cùng thích nó, cho rằng là thỏ con, không nỡ buông ra. Nhưng cũng bởi vì khẩn trương, cho nên thời điểm Hàn Niệm đang trả lời Tô Nghênh Hạ, tay ôm tiểu bạch không khỏi ôm thêm càng chặt. Nhất thời, cơ thể của tiểu Bạch thân nghiêng về trước, đầu hướng ra sau, trong đôi mắt đều là sợ hãi và bất đắc dĩ.

Hàn Tam Thiên nhìn thoáng qua tiểu Bạch, bất đắc dĩ cười khổ. Anh ngược lại không lo lắng tiểu Bạch có chịu nổi sự giày vò của Niệm nhi hay không. Dù sao mặc dù tiểu Bạch thức tỉnh không được lâu, nhưng với bản lĩnh của nó, cho dù để Hàn Niệm cầm dao chặt nó, cũng không có khả năng tổn thương được chút gì với nó. Hàn Tam Thiên càng để ý hơn là, con gái hồn nhiên ngây thơ có thể khiến cho tiểu Bạch bị bối rối hay không. Nếu như có, Hàn Tam Thiên tự nhiên không đồng ý phóng túng cho hành vi như vậy của Hàn Niệm. Mặc dù Hàn Tam Thiên rất yêu Hàn Niệm, nhưng về phương diện giáo dục, Hàn Tam Thiên chưa từng có ý coi nhẹ. Mặc dù trong mắt Tiểu Bạch mang theo tuyệt vọng, nhưng vẫn như cũ gật đầu nhẹ. Dù cho nó là Thú Vương, nhưng ai lại có thể chống lại vị công chúa nhỏ đáng yêu trước mặt kia chứ?!

Hàn Tam Thiên cảm kích gật đầu. Buông bỏ tôn nghiêm của Thú vương để chơi với con gái minh, anh cũng rõ ràng tiểu Bạch đã hi sinh rất nhiều. Huống hồ, lần thú quân tập kích này cũng phần lớn dựa vào tiểu Bạch.

Đêm đó nói chuyện phiếm với Tô Nghênh Hạ ở bên ngoài phòng, chợt nghe tiếng thú gầm, thêm câu “thú tính đại phát” mà Tô Nghênh Hạ nhắc đến khiến Hàn Tam Thiên nghĩ đến đại quân dị thú. Có điều, số lượng kỳ thú trong núi Tứ Phong từ đầu đến cuối quá ít, cho nên Hàn Tam Thiên mới muốn dùng địa đồ, tìm đến kỳ thú đang ở trong xung quanh của dãy núi. Mà kéo bọn chúng về phía mình, tự nhiên cũng dựa là dựa vào khí tức vương giả của Thú Vương tiểu Bạch mà có được.

“Được, mày đi theo con bé đi.” Hàn Tam Thiên cười cười nói.

“Anh lại chiều nó rồi.” Tô Nghênh Hạ có hơi bất đắc dĩ.

Hàn Tam Thiên cười cười, tiếp đó nhìn về phía tất cả kỳ thú: “Lần khổ chiến này đều nhờ có mọi người đồng tâm hiệp lực.”

Hàn Tam Thiên nói xong cũng không nói nhiều, vung tay lên, khoảng trống ở trước mặt lập tức xuất hiện mấy trăm con kỳ thú, mà trên người những con kỳ thú này đều có áng trắng bạc, mặt mũi hồng hào. Chỉ nhìn từ bên ngoài liền có thể nhìn ra, tinh thần bọn chúng lúc này sung mãn, hơn nữa ở bên trong cơ thể ẩn chứa năng lượng vô cùng sung túc.

“Thủ Vương, đây là...”

“Đây chính là các huynh đệ ra ngoài ứng chiến với ngài hôm nay sao? Bọn chúng... Bọn chúng đây là xảy ra chuyện gì.”

Hai trưởng lão Sư hai mặt nhìn nhau. Hàn Tam Thiên dẫn người ra ngoài tập kích, tử thương là đương nhiên, nhưng nào ngờ ở trước mắt lại không phải là cục diện như vậy, mà từng kỳ thú giống như vừa ra ngoài ăn bữa tiệc xong, thuận tiện hưởng thụ tắm nắng, cả mặt đều hồng hào. Quan trọng nhất là, bọn chúng còn phát hiện được, những kỳ thú này chỉ ra ngoài buổi chiều, lú này quay lại, tu vi và cấp bậc liền xuất hiện đều tang lên mạnh mẽ. Đây quả thực khiến cho một đám kỳ thú đồng thời vô cùng sợ hãi, lại cực kỳ ghen tị. Sớm biết như thế, mình cũng đi theo Thú Vương đi đánh một trận là tốt rồi. Mà những kỳ thú đột nhiên thay đổi này, có biến hóa như thế tự nhiên là vì Hàn Tam Thiên đưa bọn chúng vào trong thiên thư của Bát Hoang. Có năng lượng thúc đẩy sinh trưởng trong đó, cộng thêm sự chênh lệch biến hóa của thời gian, bọn chúng có thể không có thay đổi sao?!

“Đa tạ Thủ Vương.”

Đám kỳ thú lúc này được sung mãn, đều cùng nhau quỳ xuống, hoàn toàn thần phục Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên cười cười, vươn tay ra hiệu bọn chúng đồng thời đưa ánh mắt đến chỗ bầy thú khác đang kích động: “Mọi người không cần lo lắng. Các ngươi đều theo ta tham gia chiến đấu, tự nhiên đều có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này.”

Toàn bộ kỳ thú nghe nói như thế đều vô cùng sôi trào. Thủ khác với con người. Mặc sù sức lớn, cơ thể to khoẻ nhưng thú tu đạo khó như lên trời, rất nhiều con thú khi tu tới trình độ nhất định, thậm chí sẽ hóa thân thành người, đi teho thiên đạo, mục đích đúng là muốn như con người càng thích hợp để tu luyện hơn nữa.

“Đa tạ ân trạch của Thú Vương, hai thú chúng ta thay cho tất cả kỳ thú vô cùng cảm kích.”

Hàn Tam Thiên cười cười, để tất cả kỳ thú đứng thành một hàng, sau đó mở thiên thư của Bát Hoang ra, một vòng ánh sáng xuất hiện ở phía trước bên cạnh của Hàn Tam Thiên, tất cả kỳ thú thành thật đi vào trong vòng sáng đó. Theo từng con đi vào bên trong thiên thư của bát Hoang, những kỳ thủ này nhanh chóng đã ở trong một thế giới cực kỳ xa lạ, nhưng năng lượng nơi này cực kỳ sung túc, khiến đám kỳ thú này cảm thấy vui mừng.

“Tiểu tử này, biến chỗ này của ta thành vườn bách thú hả?” Ở giữa không trung, một âm thanh vừa bực mình vừa buồn cười.

“Ha ha ha ha.” Một âm thanh khác khẽ cười nói: “Tình thế trước mặt cực kỳ nghiêm trọng, cứ làm theo hắn đi.”

“Nếu ta không theo hắn, ta có thể để cho đám kỳ thú này đi vào sao? Hắn thật sự cho là hắn đã hoàn toàn thu phục được chỗ này của ta rồi? Không có sự đồng ý của ta, sao hắn lại dám làm càn như thế kia chứ.”

“Tiểu tử này, sao đột nhiên đi vào rồi?” Lúc này, một giọng nói khác đột nhiên tràn đầy nghi ngờ.

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.