**********
Người phụ nữ của ta mà các ngươi cũng dám động vào, bạn mày chán sống quá rồi
Câu nói này như sấm rền, vang bên tại của tất cả mọi người trong phòng, củ chấn động đó đã khiến cho não của tất cả mọi người bị choảng tạm thời. "Ai đó?"
Đến lúc Andrew và hai nữ sát thủ kịp phản ứng, thì bọn họ nhìn thấy một chàng trai da vàng xuất hiện trên giường, đồng thời anh ta cũng đã cắt dây trói tay chân của Thẩm An Kỳ, lúc này anh ta đang giúp Thẩm An Kỳ kéo chiếc jeans đã bị tụt xuống đầu gối lên. "Diệp Thiên?"
Thẩm An Kỳ không dám tin khuôn mặt quen thuộc đang hiện hữu trước mắt mình, nỗi tuyệt vọng trong lòng lập tức biển mất lúc nào không hay biết, thấy anh nhẹ nhàng kéo chiếc quần jean lên, cô bật khóc.
Cô không thể tin được rằng anh ấy có lúc cũng dịu dàng với mình như vậy.
Càng không tin được rằng ngay tại thời khắc mà cô cần anh ấy nhất, anh ấy lại xuất hiện.
Đến mức cảm thấy anh ấy chỉ là đến giúp mình đúng lúc, cô cũng không thể tin được đó là sự thật. “A... Diệp Thiên. Không phải em đang mơ đúng không?" Thẩm An Kỳ vui mừng đến phát khóc nói, cô xúc động vì bạn trai của mình đã đứng ra bảo vệ mình vào đúng lúc cô cần anh nhất. “Đương nhiên là không rồi." Diệp Thiên giúp cô cài nút quân jean, cười với cô. Trong giây tiếp theo, Diệp Thiên ngửi thấy được một làn gió thơm vô cùng êm dịu, thoang thoảng lướt qua mũi mình.
Thẩm An kỷ lao vào vòng tay của Diệp Thiên, ôm chặt lấy cổ anh, cô vùi đầu vào bờ vai rộng của anh, sụt sịt khóc lóc, như thể cô đã tìm được người để giải bảy hết những nỗi uất ức bấy lâu nay. “Mày là Diệp Thiên?” Andrew đến bây giờ mới mở miệng hỏi, cùng lúc đó của phòng ngủ đã bị đã tung ra. Một nhóm sát nhân tiến vào trong phòng ngủ.
Diệp Thiên không đáp lại Andrew, mà anh nhẹ nhàng đẩy Thẩm An Kỳ ra, chỉnh lại áo cho cô, nói: "Cô ngôi ở đây một lát, tôi đi tính sổ với bọn nó. “Ừm Ừm." Thẩm An Kỳ gật đầu liên có Diệp Thiên ở đây, anh cho cô cảm giác an toàn không ai có thể thay thế, dù cho có ở trong vực thẩm địa ngục, cô cũng không cảm thấy sợ hãi. Sau đó, Diệp Thiên chậm rãi đứng lên, quay đầu nhìn về phía đảm người của Andrew, nụ cười điềm đạm trước đó biến mất hoàn toàn, trên mặt bấy giờ tỏa ra toàn là sát khí.
Cho dù đám người Andrew đã trải qua rất nhiều trận chiến, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đáng sợ bấy giờ của Diệp Thiên, bọn họ cũng không khỏi sợ hãi mà lui về phía sau vài bước.
Sát khí nhiều kinh khủng!
Trong thâm tâm bọn chúng sợ hãi vô cùng. "Hèn gì những người có thể lực lớn đó không tự mình làm, mà lại bỏ ra số tiền lớn như vậy để thuê Thiên Nộ chúng ta giải quyết. Xem ra người đáng gờm hơn ta tưởng. Có thể xuất hiện trước mặt ta mà không bị một ai phát hiện ra, quả nhiên rất có bản lĩnh." Andrew nói “Tao cho bọn mày hai sự lựa chọn, bọn mày muốn tự sát hay để ta đích thân tiên bọn mày?" Diệp Thiên lạnh lùng hỏi.
Andrew cười nói: "Tao chỉ là bất ngờ mà thôi, chứ không hề sợ mày, mày đừng tưởng tạo cho mày thể hiện một chút là mày lên mặt tự đắc, cách để lấy cái mạng chó của mày bọn tao đã chuẩn bị sẵn rồi!"
Nói đến đây, hắn xua tay ra lệnh: "Hành động đi
Bằng bằng băng!!!
Hơn một chục tên sát thủ lập tức đồng loạt nổ súng. Tuy nhiên, thứ được bản ra không phải là một viên đạn thông thường mà là một đầu đạn có các chất độc liều lượng cao như thuốc mê, khí độc và nọc độc.
Những sát thủ này đủ thông minh để biết, muốn đối phó với những võ sĩ từ tông sư trở lên thì dùng đạn thông thường là không thể, bởi vì cơ thể của những võ sư rất cứng cáp và mạnh mẽ, và những viên đạn thông thường không thể bàn xuyên qua được.
Do đó, Thiên Nộ đã phát triển nhiều loại đạn khác nhau cho nhóm người đặc biệt này, những viên đạn này mang theo khi độc hoặc nọc độc, sau khi viên đạn được bắn, khí và nọc độc sẽ phát nổ. Một khi chiến binh hít phải khí độc hoặc bị nọc độc bản lên người. Trong những viên đạn đó chứa khí độc hoặc nọc độc, mà chỉ cần một miligam là đã có thể giết chết một con bỏ. Nó sẽ xâm nhập vào cơ thể võ sĩ, từ đó giải quyết võ sĩ một sách triệt để
Kể từ khi tổ chức Sát Thủ Thiên Nộ phát minh ra những quả b khi và nọc độc này. Đã có ít nhất hơn một trăm võ sĩ trên cấp độ Tông Sư đã chết vì loại đạn này.
Bất luận võ tướng của bạn tập hợp khí để tạo thành lá chắn bảo vệ, khí độc và nọc độc sẽ ăn mòn lá chắn, thậm chí nếu võ sĩ nín thở, khí độc và nọc độc cũng sẽ xâm nhập vào cơ thể qua các lỗ chân lông.
Vì vậy, chính xác mà nói, chỉ cần những quả b khí độc và nọc độc này được bắn vào võ sĩ, thì không một võ sĩ nào có thể sống sót.
Chí ít thì trong những trận chiến của Thiên Nộ với các võ sĩ từ lúc triển khai sử dụng loại đạn này, không một lần nào thất bại, có thể gọi là bách chiến bách thắng. Chính vì vậy, Thiên Nộ được mệnh danh là tổ chức sát thủ đáng sợ nhất thế giới.
Đây cũng là lý do tại sao những thế lực đó đã treo những phần thưởng khổng lồ cho Tổ chức sát thủ Thiên Nộ để giết Diệp Thiên, và đó cũng là lý do tại sao Andrew biết Diệp Thiên rất đáng sợ nhưng lại không hề sợ hãi.
Dù cho có mạnh mẽ và đáng sợ đến đầu, cũng trở thành cái xác chỉ sau một phát ban.
Qua nhiên, Diệp Thiên đã đánh giá thấp bọn chúng.
Đối mặt với từng hàng đạn bắn tới, Diệp Thiên tạo một bức tường bảo vệ trước mặt theo bản năng, định chặn những viên đạn này lại, sau đó để những viên đạn này bắn ngược lại ra ngoài. Giết hết toàn bộ kể cả những võ sĩ không phải là sát thủ.
Nhưng không ngờ được rằng, ngay khi những viên đạn này chạm vào bức tường bảo vệ, chúng nổ tung từng cái một, khí độc và nọc độc lập tức xuyên vào tưởng bảo vệ, bao phủ Diệp Thiên. "Không ổn rồi."
Diệp Thiên nhận ra nguy hiểm, sắc mặt lập tức thay đổi, anh phất tay áo một cái, một trận gió mạnh thổi bay khí độc cùng nọc độc ngược trở lại chào hỏi những tên sát thủ.
Nhưng những tên sát thủ đó không né tránh, chúng để học độc tràn vào người, chúng hít khí độc vào lỗ mũi. Chúng hoàn toàn không quan tâm, vì bọn chúng đã được tiêm phòng và có kháng thể chống lại những chất độc này nên sẽ không có phản ứng không tốt nào,
Chỉ là khi Diệp Thiên phất tay áo, nọc độc đã bắn lên trên mu bàn tay anh, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được tay anh ta dần dần biến thành màu đen với tốc độ vô cùng nhanh. "Loại độc này thật ghê gớm!"
Diệp Thiên không khỏi sửng sốt, lập tức kích hoạt nội lực trong cơ thể, phong ấn tâm kinh mạch của mình, cấm máu đã bị trúng độc lưu thông, nhưng khi hoàn tất những bước này, thì nửa cánh tay của anh ta đã biến thành màu đen. "Ha ha! Mày trúng độc Tử Thần của bọn tao rồi rồi!"
Nhìn thấy tay của Diệp Thiên biến thành màu đen, Andrew không nhịn được mà cười lớn, sau đó ra lệnh "Tiếp tục bắn cho ta!"
Một giây tiếp theo, một trận súng khác vang lên. Thấy vậy, Diệp Tiên lập tức nghĩ ra một cách khác, anh ta sẽ bảo vệ mình và Tham An Kỳ trong ma pháp trận, lúc này anh ta đã phong ấn kinh mạch toàn thân, nên không thể thi triển căn cơ đã tu luyện của mình, nếu không Lửa Thiên có thể thiếu chết tất cả toàn bộ đảm sát thủ này.
Lớp bảo vệ của pháp trận khác với lớp bảo vệ bằng khí, vì vậy nó có hiệu quả ngăn chặn khí độc và nọc độc xâm nhập vào pháp trận. "Sao vậy?" Nhìn khí độc và nọc độc bị ngăn cách bởi một bức tường trong suốt, không thể xâm nhập vào bên trong,
Andrew nhíu mày lại. "Diệp Thiên, anh sao rồi?" Thẩm An Kỳ nhìn thấy tay phải của Diệp Thiên đen như than, cô bị dọa đến phát khóc, chắc chắn là Diệp Thiên đã bị trúng phải độc rồi. “Không sao, trúng một ít độc, chỉ cần lấy máu độc ra là được." Diệp Thiên nở một nụ cười nhẹ với cô, sau đó ngồi xuống giường, dùng đầu móng tay cắt lên cổ tay một cái, máu đen đã bị trúng phải độc đen như mực lập tức chảy ra.
Có lẽ là do nhìn thấy vì máu đen chảy quả chậm, Thẩm An Kỳ đột nhiên cần răng, cầm lấy tay Diệp Thiên, áp đôi môi nhỏ gợi cảm của cô lên cổ tay anh, hút lấy máu độc.
Diệp Thiên giật mình, liền nói: "An Kỳ, đừng làm như vậy, cô sẽ bị trúng độc mất"
Thẩm An Kỳ phun ra một ngụm máu đen, nói: "Anh vì em mà bị trúng độc, em cũng nguyện vì anh mà trúng độc. Cho dù chết em cũng can tâm tình nguyện, dù chết em cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc."
Nói xong, Thẩm An Kỳ tiếp tục hút máu đen trên cổ tay Diệp Thiên.
Nhìn vẻ mặt kiên định nguyện vì anh từ bỏ mạng sống của cô, Diệp Thiên đột nhiên cảm thấy hơi xót xa cho cô gái cứng đầu và mạnh mẽ này.
Dù đã biết rằng mình có vợ, cô ấy chỉ vì một câu nói của mình mà nhập quốc tịch Nam Việt.
Dù đã biết rằng mình có vợ nhưng trước nay vẫn một mực muốn có được tình yêu của anh. roi.
Dù đã biết rằng mình có vợ, nhưng vẫn theo đuổi anh không
Dù đã biết rằng mình có vợ, cô ấy văn chăm chỉ thể hiện, mong đổi lấy tấm chân tình của mình.
Dù đã biết rằng đây là con đường không hề có hy vọng. Nhưng cô ấy vẫn kiên định bước đi trên con đường dài vô tận không bờ bến này từ đầu đến cuối. “Đúng là một cô gái ngốc nghếch bướng bỉnh!” Diệp Thiên nhìn hai tay dần dần trở lại màu sắc bình thường, môi Thẩm An Kỳ dần dần tối sầm lại, trong lòng không khỏi thở dài, dùng cánh tay còn lại nhẹ nhàng xoa đầu của cô.
Cảm nhận được sự dịu dàng của Diệp Thiên, Thẩm An Kỳ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiên. Sắc mặt cô đã tái nhợt, thậm chí mất cũng dẫn mờ đi, nhưng cô vẫn cười, cô nở ra một nụ cười ngây thơ và rực rỡ “Diệp Thiên, nếu em chết đi. Anh mãi mãi sẽ nhớ em chứ?" Cô đã cảm thấy hô hấp của mình dần trở nên khó khăn, đồng thời cũng xuất hiện chóng mặt hoa mắt và các triệu chứng tôi tệ khác, cô nghĩ rằng mình đã đi đến gần cuối đời người, thế nên nhân cơ hội còn tỉnh táo, muốn biết liệu trong lòng của Diệp Thiên đã từng có vị trí của cô hay không
Diệp Thiên không trả lời câu hỏi của cô, mà nói: "Khi tôi đến đây, chị Liên Tâm của cô đã nói với tôi rằng, những lúc cô ấy không nhìn thấy, tôi có thể đối xử tốt với cô hơn một chút, tôi đã đồng ý với cô ấy rồi" “Thật sao?” Đôi mắt xinh đẹp nhưng thất thần của Thẩm An Kỳ trong phút chốc đã ướt nhòe, đôi môi run rẩy nói: “Chị Liên Tâm của em đồng ý, em với anh, nảy sinh quan hệ ngâm?
Diệp Thiên gật đầu: "Cô ấy là cô gái tốt bụng nhất trên thế giới này. Nhìn thấy dáng vẻ thất thần của cô, cô ấy chịu không nổi. Nên cô ấy mong cô có thể hạnh phúc vui vẻ “Cảm ơn chị Liên Tâm. Cô ấy rơi những giọt nước mắt xúc động, vui mừng và cũng có chút tiếc nuối.
Cô chỉ cảm thấy hạnh phúc đến quá sớm, lúc sinh thời tôi có thể có được tình yêu của Diệp Thiên, đồng thời cũng cảm thấy