Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 311: Chương 311: Bán Thần Quân!






Giờ phút này, tất cả mọi người đều sợ tới choáng váng, trố mắt há hốc mồm nhìn Diệp Thiên - một thổ dân trong mắt họ, cả khuôn mặt của họ đều hiện lên vẻ ngạc nhiên, khiếp sợ còn có khó tin cùng với đó rất nhiều vẻ mặt rối rắm.

Tưởng như là không thể tin được, kiệt tác vừa mới vang vọng ngập trời lại xuất phát từ chính tay của một thổ dân.

Nên biết rằng Chu Khôn là một tu sĩ đại thành Huyền Thông Cảnh, người có thể giết chết anh ta trong nháy mắt như vậy thì năng lực nhất định phải là Tiên Thiên Cảnh.

Nhưng hắn chỉ là một thổ dân ở trần gian, sao có thể có được tu vi khủng bố tới vậy?

Cho dù là hắn được người có đại năng hướng dẫn qua thì hắn cũng không thể nào có được tu vi cao như vậy.

Họ từng nghe Diệp Linh nói qua, Diệp Thiên chỉ vẻn vẹn hai mươi tuổi mà thôi.

Trên thực tế, người nhỏ tuổi như vậy mà đạt được tu vi đỉnh phong Trúc Cơ thì đã được coi là nghịch thiên rồi, nhưng sao hắn lại có được tu vi cao hơn cả Tiên Thiên Cảnh chứ?

Họ dù vắt hết óc ra để nghĩ cũng không cách nào tìm ra một lời giải thích hợp lý.

Nhưng mà người ngạc nhiên và sợ hãi nhất

phải là Tinh Hàm và Băng Ngôn.

Đặc biệt là Băng Ngôn.

Cô há to miệng như có thể nhét vừa một nằm đấm.

Dùng vẻ mặt như sợ hãi gần chết mà nhìn Diệp Thiên, trong mắt của cô ta lấp lóe đều là vẻ

khó tin.

Cô ta chỉ không thể tin nổi, Diệp Thiên lại có tu vi khủng bố tới vậy.

Dù sao sự thật này cũng đã bày ra trước mắt cô ta, cô ta vẫn không cách nào tiếp nhận được sự thật này.

Ngược lại là Tinh Hàm, mặc dù hoảng sợ nhưng cô ấy càng vui mừng và thấy ngạc nhiên nhiều hơn, ánh mắt cô ấy nhìn qua Diệp Thiên càng nóng bỏng hơn, phảng phất giống như một cô gái nhỏ say mê hâm mộ thần tượng của mình.

"Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối là không thể nào!" Lúc này, Phương Phi nhìn chỗ sư huynh Chu Khôn biến mất thì cứ như bị điên lắc đầu không ngừng rồi kêu to.

Cô ta không tin nổi người sư huynh mà cô ta sùng bái nhất lại bị một tên thổ dân đập một phát là thành tro tàn, thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm cũng không có cơ hội kêu ra.

Luồng sấm sét kia kinh khủng tới mức nào mới có thể đánh tan sát một tu sĩ đại thành Huyền Thông Cảnh chỉ trong nháy mắt như vậy.

"Tôi biết rồi!"

Lúc này hình như Tiêu Chí Hào nghĩ ra được cái gì, anh ta hét lớn lên: "Là Lôi phù! Nhất định là đại năng cho anh ta đan được, độn phù và cả lôi phù! Không phải anh ta chỉ là một thổ dân thì làm sao có thể lợi hại như vậy được?"

"Đúng rồi!"

Suy đoán này của Tiêu Chí Hào được tất cả mọi người đồng ý.

Ngay cả Tinh Hàm và Băng Ngôn cũng cảm thấy lời giải thích này có độ tin cậy vô cùng cao.

Nếu không chỉ với một võ sĩ thổ dân như Diệp Thiên thì tuyệt đối hắn sẽ không thể dẫn được một luồng lôi điện có uy thế khủng bố như vậy.

"Mặc kệ các người suy đoán ra sao, tôi chỉ muốn hỏi đó là người nào muốn chết kế tiếp thì đứng ra đây, nếu không tôi sẽ chọn ngẫu nhiên một người rồi giết đấy" Diệp Thiên đứng chắp tay lại, ánh mắt của hắn hờ hững liếc qua đám người.

Tiêu Chí Hào muốn đi lên nhưng trong lòng không chắc chắn lắm.

Đột nhiên anh ta nhạy cảm bắt được cái gì đó, kêu lên: "Tôi đoán có lẽ lôi phù của anh ta đã sử dụng hết rồi, anh ta đang giả vờ hù dọa mọi người đấy, chúng ta đừng bị anh ta dọa sợ."

Qua nhiên là sư đệ Lý Nguyễn Viễn của Chu Khôn làm.

"Thổ dân đáng chết, cho dù mày có lôi phù, tao cũng sẽ không cho mày cơ hội để ra tay, tao nghĩ mình sẽ tiễn mày đi theo làm chó dẫn đường cho sự huynh của tao." Lý Nguyên Viễn nói một cách dữ tợn.

Anh ta nói xong thì trực tiếp bước một bước dài lên, một bước này xa hơn bốn mét. Anh ta chỉ bước ba bước là tới trước mặt Diệp Thiên, một quyền đập thẳng xuống chỗ Diệp Thiên.

"Anh Diệp cẩn thận!"

Tinh Hàm sợ hãi kêu lên.

Nhưng không ngờ cô ấy vừa dứt câu thì Diệp Thiên lại khinh thường "hừ" một tiếng, giơ bàn tay cao lên vỗ ra một chưởng.

Trong khoảnh khắc đó, một chưởng với sức mạnh điên cuồng ép chặt Lý Nguyên Viễn.

"Má ơi!"

Lý Nguyễn Viễn cảm nhận được nguy cơ tử vong rất cao bao phủ khắp người, anh ta chỉ thấy một bàn tay vô cùng lớn che kín cả trời trăng dọa cho anh ta run rẩy không thôi, vội vàng thu lại quyền cước lui nhanh về sau.

Nhưng đã chậm rồi!

"Bop!"

Chưởng pháp cứng rắn đập vào trán của Lý Nguyên Viễn, sau đó giống như cái máy nén bắt đầu đè ép xuống.

"Am!"

Sau đó chưởng pháp lại đập vào mặt đất, khơi lên một vòng bụi đất cao mấy mét, đập xuống chấn động cả một mảnh.

Đợi tới khi chưởng pháp biến mất thì mặt đất đã xuất hiện một cái chưởng ấn dài ba mét, rộng hai mét, sâu một mét.

Mà bên trong chưởng ẩn chính là một vũng máu và một bộ quần áo.

Toàn trường hoàn toàn yên lặng như chết! Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt

Vừa rồi một luồng sấm điện kia tới quá đột ngột cho nên tất cả mọi người đều không thấy rõ là chuyện gì xảy ra thì Chu Khôn đã chết, nhưng lần này, họ tận mắt nhìn thấy Diệp Thiên dùng bàn tay chụp chết Lý Nguyên Viễn.

Lại là một chiêu đập phát chết

Thật là kinh khủng hết sức!

Trong lòng họ sự sợ hãi đã lên tới cực điểm! "Sư phụ! Trở về nhanh lên! Ngài trở về nhanh lên! Xảy ra chuyện lớn rồi!"

Sau khi im lặng qua đi, cuối cùng Tiêu Chí Hào cũng chịu không nổi sự hoảng sợ trong lòng, khàn giọng la lên, đồng thời là lùi nhanh về phía sau.

"Bây giờ mới biết sợ, không phải là quá chậm rồi sao?"

Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng nhìn Tiêu Chí Hào, suy nghĩ vừa động thì bốn bức tường trong suốt từ bốn phương tám có thể thấy rõ là đang phóng lên trời, vậy tất cả mọi người giữa trong đó.

Băng Ngôn thấy vậy sắc mặt bỗng nhiên thay đổi càng dữ tợn hơn, nhịn không được mà kêu lên:

"Trời ạ! Một ý nghĩ đã thành trận! Vậy mà anh ta lại có thể dùng một ý nghĩ thành trận! Xem ra anh ta chắc chắn không thể nghi ngờ chính là tu sĩ Tiên Thiên Cảnh!"

Gio phút này, ánh mắt Băng Ngôn nhìn Diệp Thiên cũng đã thay đổi.

Bây giờ cô ta mới biết anh ta không chỉ không phải thổ dân bình thường mà còn mạnh hơn cả tu sĩ nữa!

"Anh Diệp, không nghĩ tới anh cũng là tu sĩ.

Hơn nữa anh còn lợi hại hơn đại tu sĩ!" Tinh Hàm kích động run rẩy như nhánh hoa, so với cô gái nhỏ say mê thần tượng còn muốn điên cuồng hơn.

Nếu như có thể thuyết phục anh Diệp đi tới Huyền Kiếm Tông. Vậy mình và anh ấy...

Vừa nghĩ tới cái này, mặt của cô ấy liền đỏ oạch lan ra tận dưới cổ.

"Một trận pháp cứng rắn như này, không phá nổi rồi. Chúng ta phải làm sao bây giờ, lần này nên làm sao đây?"

Tiêu Chí Hào, Lâm Phong và một đệ tử khác là Trần Dương, tất cả họ đều cố gắng phá trận nhưng lại không thể phá vỡ, ngay lúc ấy họ cũng rối loạn vô cùng.

"Anh anh anh... Đây là muốn đóng cửa đánh

chó rồi!" Hầu Hà Minh run lẩy bẩy, đã hối hận tới

tận cùng, nếu mình đi bệnh viện rửa ruột thôi là

chuyện cũng đâu rơi vào đường cùng như bây giờ.

Lúc này ruột của anh ta cũng muốn nát rồi. Về phần Diệp Linh, sắc mặt cô ta đã hoàn toàn trắng bệch.

Sao cô ta có thể nghĩ tới, vị anh họ mà cô ta muốn chiến thắng, muốn giảm đạp xuống chân thì lúc này ngay cả tu sĩ hai trăm tuổi cũng không phải là đối thủ của anh ta.

"Anh mở trận pháp ra nhanh lên, đừng giết người nữa. Anh nhanh chóng đi khỏi chỗ này đi, nếu để sư phụ họ trở về dù muốn đi anh cũng không thể đi được đâu!" Đột nhiên Diệp Linh xông lên kêu với Diệp Thiên.

"Tôi giết người còn sợ người giết sao?" Diệp Thiên cười khinh, vung tay áo một cái ra.

Một luồng năng lượng dữ dội như đạn đạo đánh mạnh về phía một sư đệ của Tiêu Chí Hào, trong nháy mắt đã đánh cậu ta thành sương máu.

Tiếp theo, hắn lại vung tay áo một cái nữa, đánh tiếp một sư đệ khác của Chu Khôn thành sương máu.

Vù Vù!

Nhóm người Tiêu Chí Hào bị dọa cho bay mất ba hồn bảy vía lên trời, cả đám xụi lơ run lẩy bẩy ngồi trên mặt đất.

Đây đúng là giết tu sĩ như giết gà mà!

từng ực!

Tinh Hàm và Bằng Ngôn cũng đều nuốt mạnh một ngụm nước bọt.

Đặc biệt là Băng Ngôn, kinh ngạc tới mức xém

chút nuốt luôn đầu lưỡi.

Đây là thổ dân trong mắt mình đó sao? Kinh khủng! Đúng là quá kinh khủng!

"Nếu anh lại giết tiếp sẽ chỉ tăng thêm tội lỗi mà thôi, từ đó càng bị trả thù mạnh mẽ hơn! Anh vĩnh viễn sẽ không chọc nổi sư phụ của họ và


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.