**********
"Tha mạng! Thành Thần Quân tha mạng! Tôi không dám chọc người nữa! Tôi cũng sẽ không dám chọc người thêm nữa. Van cầu ngài tha cho tôi đi Thành Thần Quân...
Tiêu Chí Hào đều bị dọa hỏng, quỳ rạp trên mặt đất dập đầu không ngừng, thậm chí anh ta dập muốn đổ cả máu, có một loại dấu hiệu điện nhẹ vì bị dọa sợ.
"Thành Thần Quân tha mạng, chỉ cần anh thả tôi ra, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ làm người hầu cho anh, bưng trà rót nước, thậm chí có thể dùng để anh... phát tiết. Dù sao chỉ cần anh tha cho tôi, anh muốn tôi làm cái gì tôi cũng sẽ làm được."
Phương Phi cũng quỳ xuống trên mặt đất. Cô ta ôm đùi Diệp Thiên kích động nói, vẻ mặt cầu khẩn.
Tinh Hàm nghe được những lời này thì cả ngực cũng run rẩy, cái mũi đẹp để tinh xảo cũng hếch lên đầy tức giận.
Cô ấy chỉ cảm thấy cô gái này thật sự không biết xấu hổ mà! Tại sao cô ta lại có thể… tức chết mình mà!
"Làm chó cô cũng không xứng."
Diệp Thiên kéo một kiếm ra ngoài, trong nháy mắt Phương Phi đã mất mạng.
Thấy vậy, cơ thể của Tinh Hàm và Băng Ngôn đều chấn động.
Đặc biệt là Băng Ngôn, nghĩ tới thái độ trước đó của mình với Diệp Thiên, ngay lập tức cô ấy liền cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc từ dưới lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu, toàn thân đều bị mồ hôi lạnh làm ướt, sắc mặt thì hoàn toàn trắng bệch.
Gio phút này, cô ta mới biết Diệp Thiên là người tàn nhẫn, quyết đoán như vậy, đúng là không thể tin được, hắn sẽ là tên thổ dân hào hoa phong nhã trước đó mình nhìn thấy.
Thật sự có thể nói là không lên tiếng thì thôi một khi lên tiếng thì sẽ khiến người khác kinh ngạc!
So với lúc ban đầu thì hắn giống như hai người hoàn toàn khác biệt, khiến cô ta nhận không
ra
"Má ơi!"
Tiêu Chí Hào muốn vỡ cả mật, anh ta muốn chạy nhưng nhận ra hai chân đã xụi lơ không nghe theo sự sai khiến của mình cho nên kêu khóc lên:
"Thành Thần Quân, đừng giết tôi, cầu xin ngài đừng giết tôi, tôi thật sự không muốn chết mà."
Diệp Thiên cười khinh nói: "Không phải anh gọi tôi là thổ dân sao, còn ở trước mặt tôi làm ra vẻ sao?"
"Không dám. Tôi vẫn không...
Không đợi anh ta nói hết, Diệp Thiên đã trực tiếp chém chết anh ta gục xuống đất.
"Coi tôi là thổ dân đều sẽ không có kết cục
tốt."
Diệp Thiên hờ hững nói một câu, sau đó xua tan trường kiểm trong tay.
Nghe tới đây, cả người Băng Ngôn đều mềm nhũn ra, may mắn được Tinh Hàm đỡ được, mới không khiến cô ta ngồi liệt trên đất.
Bởi vì, cô ta không đếm được mình gọi Diệp Thiên là thổ dân bao nhiêu lần nữa.
"Ở trên máy bay chị đã nói với em, không nên kêu loạn thổ dân mà. Nhưng em vẫn không chịu nghe lời, bây giờ biết sợ rồi sao?" Tinh Hàm thấy Diệp Thiên xua tan trường kiếm mới thở phào một ngụm trọc khí, nhịn không được trừng mắt liếc Băng Ngôn.
Băng Ngôn câm như hến, ngay cả thở mạnh mà cô ta cũng không dám.
"Quay về thủ đô thì tự mình kiểm điểm lại đi, để tôi bớt xấu hổ chút!"
Diệp Thiền chỉ tiếc rèn sắc không thành thép mà trừng Diệp Linh, mang theo trách nhiệm trên vai bước vội vào trong xe.
Tinh Hàm thấy vậy cũng nhanh chóng đi tới bên hướng Diệp Linh đang đứng ngốc ở đó, khuyên nhủ: "Diệp Linh, cô nghe anh họ của mình đi, theo anh họ của cô về nhà, thật ra anh ấy rất tốt, chỉ cần cô ngoan ngoãn, tôi nghĩ có lẽ anh ấy sẽ không thật sự tức giận đâu.
Cô không biết tình huống trong nhà Diệp Thiên, chỉ biết Diệp Thiên đến từ thủ đô và giờ hắn muốn về lại thủ đô, nên muốn khuyên nhủ Diệp Linh cũng lên xe.
Diệp Linh không nói gì, nhưng vẻ mặt quật cường cố nén nước mắt để không rơi xuống.
Cuối cùng cô ta hất tay Tinh Hàm ra, phóng lên ngồi trên chiếc Bently, lái xe rời đi.
"Haiz!"
Tinh Hàm thở dài một hơi, sau khi cùng Băng Ngôn tiến vào trong xe thì lái xe rời khỏi hiện trường.
Khoảng hai phút sau, mấy chục tu sĩ lần lượt xuất hiện ở chỗ này, nhưng thấy một cái đầu khe rãnh kéo dài tới chỗ này, ngay cả nước sông cũng chị chặn thành hai nửa không cách nào liền lại thành một khối thì tất cả họ đều ngạc nhiên không thôi.
"Cái này cần một thanh kiếm kinh khủng tới đâu mới có thể chém ra một cảnh tượng làm kinh động lòng người như vậy!"Có tu sĩ nhịn không được phát ra tiếng thở dài.
"Đúng vậy, từ những chỗ thi thể không trọn vẹn này, một kiếm này chém qua cho tới bây giờ chưa tới mười phút, nhưng nước sông cũng chém thành hai nửa không cách nào nối liền lại được, bởi vậy có thể thấy được, nhất là do bán Thần Quân gây ra." Có tu sĩ suy đoán.
"ở hiện trường của đại hội Đan Phù dường như chỉ có trưởng lão Lý của Huyền Đỉnh Tông là bản Thần Quân thì phải?" Có một nữ tu sĩ nói.
"Hit!"
Tất cả tu sĩ nghe vậy đều hít vào một hơi thật
sâu.
"Chẳng lẽ là những người này muốn cướp linh thạch của Diệp Bắc Minh, nhưng lại bị trưởng lão Lý giết chết do có cùng ý muốn cướp linh thạch của Diệp Bắc Minh. Sau đó trưởng lão Lý cướp Diệp Bắc Minh đi luôn rồi sao?" Có một tu sĩ lớn gan suy đoán.
Kết quả anh ta lại bị bạn của mình chửi: "Anh muốn chết à, có một số việc dù tìm hiểu ra được cũng không thể nói ra, nếu truyền tới tại trưởng lão Lý thì cái mạng nhỏ này của anh cũng không còn đâu!"
Các tu sĩ đều lần lượt im lặng lại.
Nhưng họ đều cho rằng chuyện này là do Lý Gia Quân gây ra!
"Anh Diệp, sao anh có thể lợi hại như vậy chứ?" Trên xe, Tinh Hàm dù vắt hết óc cũng nghĩ mãi không ra vấn đề này, nhịn không được thận trọng hỏi hẳn.
"Có một số ít người, có một số việc, không nhất định phải truy rõ ngọn nguồn đâu." Diệp Thiên hờ hững trả lời lại.
"À." Tinh Hàm lập tức rụt cổ lại.
Nếu là trước đó thì lúc này Băng Ngôn tuyệt đối nhảy vào công kích Diệp Thiên vài câu, nhưng bây giờ, cô ta giống như sương váng trên quả cà, một chữ cũng không dám nói.
Sau đó cứ thế mà đi một đường không ai nói chuyện nữa.
Lúc xe đang lái vào nhà họ Tào, Tào Nhật Vượng hơi nhăn lông mày lại.
"Sao có thể yên tĩnh như vậy?"
Một dòng dự cảm không tốt từ từ dâng lên trong lòng ông ta. "Yên tâm đi, không có tử khí, nói rõ là không có người chết." Diệp Thiên thản nhiên nói.
Nếu như nhà họ Tào gặp nản giết chóc thảm khóc thì với khứu giác nhạy cảm của hắn, ngay lúc vào cửa hắn đã có thể cảm ứng được.
"Vậy là tốt rồi." Tào Nhật Vượng vỗ vỗ bộ ngực một cái nói may mắn, nhưng ông ta vẫn cau mày nói:
"Nhưng mà yên tĩnh như vậy thì không đúng lắm, tôi luôn có cảm giác hình như có chuyện gì đó không bình thường."
"Khách không mời mà đến đương nhiên là không bình thường." Diệp Thiên cười cười, mặc dù hẳn không ngửi thấy mùi chết chóc nhưng lại ngửi thấy khí tức tu sĩ nồng nặc.
Không thể nghi ngờ là có tu sĩ tới cửa.
Qua nhiên, khi xe còn chưa dừng lại hẳn thì đã có một đám tu sĩ chạy tới.
Két két!
Tài xế nhanh chóng phanh xe lại đúng lúc. "Đây là... Lại có người tới giật đồ sao?"
Trong lòng mọi người đều hiện lên loại nghi ngờ này, nhưng kiến thức của Diệp Thiên là lợi hại nhất, mọi người cũng yên lòng hơn rất nhiều.
"Ngài Diệp, nhanh xuống xe đi, Tam trưởng lão và Ngũ trưởng lão chúng tôi đợi ngài đã lâu rồi."
Một tu sĩ dẫn đầu đi tới nói.
Nghe vậy, trái tim của cả Tinh Hàm và Băng Ngôn đều bị nhấc lên, một luồng dự cảm không tốt lập tức bao phủ toàn thân họ.
Không thể nghi ngờ, cái người Tam trưởng lão và Ngũ trưởng lão trong miệng họ chính là Lý Gia Quân và Trương Chánh Hành của Huyền Đỉnh Môn.
Tinh Hàm và Băng Ngôn có chút hiểu biết nhất định về hai vị trưởng lão này, hai người họ biết Lý Gia Quân cũng đã viên mãn Tiên Thiên Cảnh bước vào bậc bán Thần Quân, còn Trương Chánh Hành là đỉnh phong của Tiên Thiên Cảnh.
Mà hai cô cũng đoán được, tuyệt đối Lý Gia Quân và Trương Chánh Hành tới tìm Diệp Thiên không đơn giản là để nói chuyện phiếm, chỉ sợ là người tới không có ý tốt.
Nhưng Diệp Thiên lại giống như không có chuyện gì, bình tĩnh đẩy cửa xe bước xuống, đi tới trong sảnh lớn, đám người phía sau cũng theo sát.
"Đại trưởng lão, nhìn thử đi, cậu trai trẻ đó chính là Diệp Bắc Minh."
Lúc này ở một chỗ tối cách đó xa xa, Tôn Bắc Tông chỉ vào bóng dáng Diệp Thiên cách đó vài trăm mét rồi nói.
Họ cũng đã ẩn núp ở chỗ này đã lâu.
"Cái này cũng... quá trẻ tuổi rồi." Lông mày của Đại trưởng lão cũng nhăn lại thật sâu, chính là