Bên kia Thẩm An kỳ đang theo dõi cuộc đấu giá, cảm nhận được sát khí phóng ra từ Giang Kỳ Sơn, liên theo đó nhìn: không khỏi nhíu mày hỏi: “Giang lão đại, ông bị anh trai phát hiện rồi sao?”
Giang kỳ Sơn sau đó thu hồi ảnh mắt, cười nói: “Phát hiện thì để làm gì, mấy năm qua anh ta đi khắp nơi tìm tôi, bỏ bê chuyện luyện công. Tôi rất muốn cùng anh ta đầu một trận, sau ba mươi trận, chắc chắn anh ta đại bại”
Thẩm An Kỳ gật đầu, cô biết rõ thực lực của Giàng Kỳ Sơn, tu luyện đã bước vào giai đoạn chín muôi, sẽ sớm hoàn thành cảnh giới viên mãn, trong tay lại có ngọc bích, là một vũ khí bất khả chiến bại, thậm chí ông nội cô còn tin tưởng vào khả năng bước vào thiên giới của Giang Kỳ Sơn.
Tiên giới là sau cảnh giới tu luyện. Vào thời kỳ suy tàn của đạo giáo, Tiên giới đã trở thành truyền thuyết, sau khi thành lập nước Nam Việt đến nay, không ai bước chân vào tiên giới. Vì vậy người ta vẫn thường nói đến cảnh giới của Pháp và đạo, chứ không nói gì đến tiên giới. “Theo lý mà nói, nếu anh trai ông tìm thấy ông, chắc chắn sẽ muốn giết ông ngay lập tức. Tại sao ông ta lại bình tĩnh đến vậy?” Thẩm An Kỳ đột nhiên trầm ngâm, “Chẳng lẽ ông ta cũng tới vì Hắc Xương Ngọc? “Mặc kệ anh ta. Cho dù đến vì Hắc Xương Ngọc, thì tài chính của họ làm sao so được với họ Thẩm của cô.” Giang Kỳ Sơn tin rằng, không ai đủ sức mua được Hắc Xương Ngọc ngoài Thẩm An Kỳ. “Điều đó trong khả năng, trong cuộc đấu giả này, tôi đã mang đến 10 tỷ đô la mỹ. Tôi có thông tin chi tiết về một 100 người trong danh sách người giàu nhất Nam Việt. Người thanh niên mà anh trai ông đi cùng, không phải là người thừa kế của những người giàu có đó, anh ta không đủ lực để giành giật với tôi. “Nhưng điều tôi lo lắng là một khi có được Hắc Xương Ngọc, anh trai của ông có thể đến cướp Hắc Xương Ngọc vì hận ông. Ông cũng ở đây có rất nhiều võ sĩ hàng đầu, mục tiêu của họ đều là Hắc Xương Ngọc. Một người đến cướp, sẽ có người thứ hai, người thứ ba, thứ tư, tôi e rằng... “Cô Thảm, đừng lo lắng, nếu Ngô Thanh Nguyên dám cướp, tôi sẽ lập tức giết anh ta để thị uy. Tôi không tin người ta nhìn thấy lại không sợ chết.” Giang Kỳ Sơ tự tin vỗ ngực nói.
Thẩm An Kỳ trầm ngâm gật đầu, sẽ đó tiếp tục chú ý tới cuộc đấu giá.
Hiện giờ đang rao bán củ sâm 200 năm tuổi, với giá khởi điểm 1 triệu rưỡi đô la Mỹ. “Bốn triệu rưỡi đô la!”
Rất nhiều người đang nhắm mắt tĩnh tâm, đột nhiên mở mặt ra rồi lại chim vào im lặng.
Thêm 3 triệu đô la Mỹ trong một lần ra giá, ai mạnh tay như
Mọi người đều nhìn sang, ánh mắt rơi trên người Thẩm An vậy? “Tiểu thư nhà giàu nào mà hào phóng thế nhỉ?” Nhiều người tỏ vẻ khó hiểu. “6 triệu đô la Mỹ.
Một giọng nữ khác vang lên, nhanh chóng thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người.
Họ thấy một cô gái ngôi ở hàng ghế đầu, quần tất dài màu đen và váy kẻ sọc. Đó là một em gái loli ngực lớn, buộc tóc hai bên, trang phục đậm chất nữ sinh Nhật Bản, đang kiêu hãnh đứng nhìn khán giả, trông rất bực bội, nhưng mọi người nhìn thế nào cũng thấy cô dễ thương. “Hóa ra là Đường Nhược Dao, con gái của Đường Tuấn, người đứng đầu nhà họ Đường ở thủ đô. Bàng Đức Long nhìn thoảng qua đã nhận ra cô gái loli kia, khẽ mỉm cười.
Lục Duẫn Huy hít một hơi thật sâu mới hỏi: “Ông Bàng đang nói đến ai nữ nhà họ Đường - Một trong tử đại gia tộc ở thủ đô Bảng Đức Long gật đầu: “Là ái nữ nhà họ Đường. Ông nhìn thấy ông già mặc áo đen bệnh cạnh không? Đó là chủ của Đường Nhược Dao, người vừa mới đạt cảnh giới viên mãn vào nằm ngoài. Anh cả của ông ta, cha của Đường Nhược Dao, đã đạt được từ 15 năm trước. Nếu tôi không nhâm, bọn họ đến đây vì Hắc Xương Ngọc, nhân sâm chỉ là thuận tiện lấy luôn thôi”
Vừa nói lời này, Lục Duần Duy tái nhợt nói: “Tài sản của nhà họ Đường hơn 30 tỷ đô, vậy ông nghĩ họ sẽ chi trả bao nhiêu cho Hắc Xương Ngọc?
Ông lo sợ mình sẽ khô máu sau khi giúp Bằng Đức Long đoạt Hắc Xương Ngọc.
Kết quả, câu nói tiếp theo của Bằng Đức Long khiến ông toát mồ hôi lạnh. “Tôi ước tính giá khởi điểm sẽ khoảng 60 đến 70 triệu đô la
Sáu đến bảy triệu đô la Mỹ Những đại gia khác nghe vậy đều tái mặt, họ biết hôm nay sẽ khô máu. “Chín triệu đô la Mỹ.
Ngày khi người chủ trì đấu giá chuẩn bị chốt, thì Thẩm Am Kỳ đột nhiên bỏ ra 3 triệu đô la Mỹ nữa.
Sự hào phóng này khiến nhiều doanh nhân giàu có choảng vắng.
Bỏ ra 9 triệu đô la Mỹ để mua nhân sâm, có đáng không?
Tiền có phải lá cây đâu. “Cô.” Cái mũi nhỏ nhắn của Đường Nhược Doanh nhăn lại.
Lúc này một người đàn ông mặc vest đi tới, cúi người nói: “Thưa cô, hình như đây là Thẩm An Kỳ, con gái của Thẩm Vinh Hoa, người giàu nhất Đông Nam Á” “Hả?” Đường Nhược Dao sửng sốt. “Nhược Dao ngồi xuống đi. Ông chủ Đường Tủ Anh ra lệnh cho cô, rồi cười hiền: “Tầm ảnh hưởng của Thẩm Vinh Hoa ở Đông Nam Á rất lớn, được mệnh danh là nằm giữ nửa bầu trời
Đông Nam Á, các nước Đông Nam Á đều có dây chuyền sản xuất của ông ta. Ngay tổ chức Hồng Thịnh ở Đông Nam Á cũng phải nể mặt ông ta bảy phân.” “Tài sản hiện tại của nhà họ Thấm là 80 tỷ đô la Mỹ, thực tế là còn hơn thế nữa. So với nhà họ Thẩm, thi tài sản nhà ta chỉ đủ sức trả tiền điện cho họ, thật sự không so sánh được, hãy cố gắng để tiền vào mục đích quan trọng thôi.” “Hừ.” Đường Nhược Dao không được như ý muốn, đành ngôi xuống, lồng ngực run lên. “9 triệu đô la Mỹ lần một, có hai trả giá cao hơn không?” “9 triệu đô la Mỹ lần hai, có ai trả giá cao hơn không?” “12 triệu đô la Mỹ
Một giọng nữ khác vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người mọi ánh mắt rơi vào Tân Liên Tâm. “Trời ơi! Sao lại cứ người đẹp này qua mặt người đẹp kia?”
Nhiều người phải thốt lên như vậy. “Vợ, em thích nhân sâm lắm sao?” Diệp Thiên nhìn Tần Liên
Tâm, cô không nói gì đã báo với anh nên có hơi bối rối. “Anh là bác sĩ, nhân sâm hai trăm năm tuổi hiếm có như vậy, em muốn mang về cho anh.” Tần Liên Tâm liếc mắt đưa tình. “Cảm ơn bà xã.” Diệp Thiên vui vẻ cười nói, “Nhưng mà cây sâm này chỉ khoảng 150 năm thôi, người chủ trì nói không chuẩn đâu.
Diệp Thiên mở phòng khám, nên giao thiệp với rất nhiều nơi phân phối thuốc, một củ sâm này có thể mua được với giá 3 triệu đô là kịch, chứ 12 triệu đô thì thực quá đắt. “Hả?” Tân Liên Tâm ngơ ngác như gà mổ thóc. “Mười lăm triệu đô la Mỹ
Người đưa gia mức giá này là Lâm Phong, đại diện cho các thiếu gia giàu có.
Bọn họ đã bàn trước, chỉ cần Diệp Thiên và Tần Liên Tâm ưng món đồ nào, họ sẽ hét giả cao hơn để chúng mất nhiều tiền hơn.
Kết quả, cha của anh, Lâm Diệu Bắc nghe thấy anh hét giá 15 triệu đỏ, lập tức ném cho anh một ánh mặt đầy sát khí, vội vàng mắng chửi: “Mẹ mày tháng đầu đất, mưa nhân sâm 15 triệu đô làm gì, nhâm sâm ấy ăn mãi không hết à?” “Cha, con chỉ hết vậy thôi.” Lâm Phong có nén giọng mình bé nhất có thể
Lâm Diêu Bắc: “
Đây là chỗ chơi của mày là
Ông hận không thể đánh gãy chân chó của Lâm Phong ngay lập tức, nếu có người tiếp tục tăng giá thì không sao, nếu không có ai, thì ông sẽ phải mua nhân sâm với giá 15 triệu đô “Một “Cô Thẩm, cây nhân sâm ấy giá 9 triệu đô là quá lắm rồi, bỏ đi, không cần thêm” Giang Kỳ Sơn ngăn Thẩm An Kỳ lại.
HỒ” Thẩm An Kỳ từ bỏ ý định. “15 triệu đồ, còn ai trả cao hơn không?”
Người chủ trì đấu giá hỏi.
Lâm Phong đột ngột hoảng sợ, anh chỉ muốn tăng giả làm bọn người Diệp Thiên tổn tiền, chứ không hề muốn mua nhân sâm.
Nhóm thiếu gia bắt đầu không ngồi yên. “Họ Diệp kia, chắc phải anh có 900 triệu đô sao? Lên tiếng đi, sao không lên tiếng?” Từ Hoành Bân hoảng sợ, hét với Diệp Thiên. “Một đảm ngu xuẩn. Diệp Thiên quay đầu, vẻ mặt khinh thường nói: “Chất lượng nhân sâm đầu đáng giá 15 triệu đô, các người bỏ ra thì mau mà cầm về. Chẳng có ai ra giá nữa đâu.
Bum!
Lâm Phòng và đảm thiếu gia choáng váng.
Lúc này búa giao dịch gõ xuống, Lâm Phong và những người khác đều khóc không ra nước mắt.
Chỉ muốn đẩy giả, không ngờ lại chuốc lấy thiệt hại về tiền, nhân sâm nhỏ thể làm sao chia cho được chục người? Một người không đủ ăn một miếng!
Không còn cách nào khác, mấy thiếu gia này chỉ còn cách quẹt thẻ của mình nhưng vẫn không đủ 15 triệu đô la mỹ, vẫn là phải nhờ phụ thân bù vào. Phụ thân họ thấy vậy chỉ muốn tổng cho con mình cả lọ thuốc trừ sâu.
Tiếp đó, gần hai trăm loại vật phẩm được bán ra, trong đó có hơn chục loại dược liệu quý hiếm, đa số đều vào tay Thấm An Kỳ, tổng giá trị lên tới 225 triệu đô khiến nhiều người kinh ngạc.
Ngay cả Diệp Thiên cũng thấy tình hình không ổn liền nhân tin cho kim Thiện Hùng, Đỗ Đức Trọng, Vũ Thiên Trường tạm thời chuyển sang cho 2 triệu tỷ đô la mỹ để bắt đầu cho cuộc chiến khốc liệt.
Tất nhiên, đổi lại cho họ không phải tiền bạc mà là tuổi thọ 200 năm.
Với Hắc Xương Ngọc, hắn có thể làm ra thuốc trường sinh, cho phép họ sống 200 năm khỏe mạnh, trừ trường hợp họ bị giết hay có chuyện không hay xảy ra.
Vài phút sau, trên màn hình xuất hiện một bộ sưu tập ngọc hình người màu trắng, thu hút ánh nhìn thiêu đốt của mọi người. “Lần đầu giả đầu tiên rao bán bộ sưu tập Hắc Xương Ngọc số 226, khởi điểm bảy mươi lăm triệu đô. Bắt tám triệu đô “Chín mươi triệu “Chín mươi bảy triệu “Một trăm triệu đô
Trong tích tắc, gần trăm người phát cuồng vì nó. Hết lần này đến lần khác trả đẩy không khí buổi đấu lên cao trào, giống như một quả boom sắp nổ.
Bởi vì nhiều người biết rằng Hắc Xương Ngọc có tác dụng kéo dài tuổi thọ, thậm chí có tài liệu nói rằng nó có thể cứu người chết sống lại.
Điều đáng sợ nhất đối với người giàu là cái chết, thậm chí đến một độ tuổi nhất định, việc sống thêm một năm nữa là điều xa xỉ. đặc biệt là những võ sĩ, họ cần Hắc Xương Ngọc để đột phá cảnh giới.
Chính vì vậy họ đều muốn Hạc Xương Ngọc bằng bất cứ giả nào.