Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 387: Chương 387: Dẫn theo con gái càn quét




**********

Chương 387: Dẫn theo con gái càn quét

Bỗng nhiên truyền ra xôn xao, khiến mọi người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trên con đường phía trước quảng trường, hơn ba mươi chiếc xe Rolls – Royce Phant đỗ lại.

Sau đó chỉ thấy một đám gia chủ thế gia ăn mặc xa hoa, con cháu chính thống xuống xe.

Ngay sau đó trên xe bước ra một lão đạo mặc quần áo hoa lệ, rất có phong thái của thần tiên. “Mau nhìn! Gia chủ nhà họ Tô là Tô Nguyên An! Người mặc áo bào bên cạnh ông ta hẳn là tông chủ của Huyền Minh Tông không thể nghi ngờ!” “Tông chủ của Huyền Võ Tông! Tôi nhìn thấy tông chủ của Huyền Võ Tông rồi!” “Anh Tô, anh Hầu, anh Trịnh đều đến đây, rất có mặt mũi, còn có nhiều chưởng môn của tông môn, tôi rất hâm mộ bọn họ!”

Trên quảng trường đủ loại tiếng bàn tán, ngay cả cấp cao và đệ tử của các môn phái nhỏ đều lộ vẻ kích động.

Sau khi những người này xuống xe đều không đi thẳng vào, mà đi bộ vào một tòa nhà cao ba trăm mét ở rìa đại lộ. “Ồ, sao những lão đại này không vào trận?” Có người kêu lên. “Tám giờ mới diễn ra đại hội Tiên Minh, bây giờ mới bảy giờ hai mươi phút, có lẽ các lão đại muốn đi vào uống trà, đợi gần tới thời gian thì đi ra. Có người trả lời. “Sư phụ, Huyền Nguyệt Môn chúng ta cũng gia nhập

Tiên Minh, có mặt mũi cỡ nào.” Vẻ mặt nữ tu sĩ vừa định bóp chết Đóa Đóa rất kích động nói. “Đúng vậy sư phụ, Minh Nguyệt sư muội nói rất đúng, nếu Huyền Nguyệt Môn chúng ta tuyên bố gia nhập Tiên Minh sớm một chút, lúc này sư phụ và chưởng môn đã ngồi trong xe có rèm che, đi cùng một chỗ với đám tông chủ trưởng lão của môn phái cao nhất, khỏi phải nói có mặt mũi cỡ nào.” Có nam tu sĩ trẻ tuổi nói.

Lão đạo cười nói: “Sư phụ sớm đã đề nghị chưởng môn gia nhập Tiên Minh, nhưng chưởng môn không dứt khoát quyết định, lo lắng giống như tám môn phái lớn kia, sợ bị Diệp Bắc Minh trả thù, đều sắp xếp đệ tử trong hang ổ, dẫn theo trưởng lão trốn vào Huyền Minh Tông, chưởng môn không thích cuộc sống ăn nhờ ở đậu.” “Sợ cái beep gì chứ.” Nữ tu sĩ Lý Minh Nguyệt nói: “Huyền Minh Tông cộng thêm tám môn phái lớn tạo thành Tiên Minh đã đủ cường đại, nếu thêm mấy môn phái nữa, sẽ khiến Tiên Minh như hổ thêm cánh, cho dù Diệp Bắc Minh hung hãn ngang ngược cỡ nào, anh ta chỉ có Huyền Kiếm Tông và Huyền Tiêu Môn giúp đỡ, còn có thể lay động được Tiên Minh cường hãn như vậy sao?” “Minh Nguyệt sư muội nói có đạo lý” Nam tu sĩ nói: “Cho dù có lời đồn tối nay Diệp Bắc Minh sẽ đến, nhưng đa số mọi người cho rằng anh ta chỉ là một con chó chỉ biết sủa, kêu càng to thì càng sợ không dám tới. “Cho nên con cho rằng gia nhập Tiên Minh là lựa chọn chính xác, cùng lắm là để đệ tử của tông môn ở hang ổ vài ngày, đợi Tiên Minh xuôi nam diệt Huyền Kiếm Tông và Huyền Tiêu Môn cùng với Diệp Bắc Minh. Đến lúc này là một trong những thành viên của Tiên Minh, có thể diện cỡ nào, môn phái nào gặp chúng ta mà không tôn kính bảy phần?” “Không sai!” Ánh mắt Lý Minh Nguyệt u oán, lập tức nhìn chằm chằm người phụ nữ mặc áo trắng sau lưng Diệp Thiên, hừ lạnh nói: “Nếu bây giờ chúng ta là một thành viên trong Tiên Minh, vừa rồi cô ta còn dám ngăn cản tôi bóp chết con nhóc kia không?”

Trái lại tính cách của người phụ nữ áo trắng ôn hòa, cũng không vì ánh mắt u oán của Lý Minh Nguyệt mà tức giận. “Ha ha.” Lúc này lão đạo cười nói: "Bây giờ chưởng môn đang bàn bạc với phái Huyền Bảo, Huyền Phúc Môn, sư phụ đoán tám mươi phần trăm là chúng ta sẽ gia nhập Tiên Minh, đừng sốt ruột, ngồi đợi chưởng môn quyết định là được. “Hi vọng chưởng môn có thể làm ra quyết định chính xác là gia nhập Tiên Minh!” Lý Minh Nguyệt tràn ngập hi vọng, vẻ mặt kích động và chờ mong.

Bọn họ nói chuyện tất nhiên là Diệp Thiên nghe thấy được, nhưng hắn lười để ý, mà ngoại phóng thần thức, thâm nhập vào trong cao ốc tài chính kia.

Một phút sau. “Một đám con kiến không biết gì, còn muốn mai phục tôi, không biết là các người đang chơi tôi, hay là tôi chơi chết mấy người đây.” Diệp Thiên hơi nhếch miệng cười xấu xa, trong lòng âm thầm châm chọc.

Thông qua phóng thích thần thức, Diệp Thiên bắt giữ được lượng lớn khí tức của tu sĩ, hơn nhiều tu sĩ mới đi vào. Chuyện này có ý nghĩa trong cao ốc mai phục lượng lớn tu sĩ, cũng nói lên video clip hắn bảo Tần Lâm Văn tuyên bố có tác dụng rồi. “Đóa Đóa, cha dẫn con đến một nơi chơi rất vui có được không?” Diệp Thiên đứng dậy, cao ốc tụ tập nhiều tu sĩ khí tức mãnh liệt như vậy, nói lên trong tổng đàn của Huyền Minh Tông trên cơ bản không có cao thủ nào, là lúc đi vào càn quét một đợt, đùa giỡn bọn họ choáng váng, sau đó tiêu diệt. “Được ạ được a!” Cô nhóc vui vẻ vỗ tay.

Kết quả Diệp Thiên đi được hai bước, bị người phía sau giữ chặt.

Diệp Thiên quay đầu lại, thấy là người phụ nữ mặc đồ trắng, hắn lạnh nhạt hỏi: “Tôi dẫn con gái tôi đi chơi một lát, lập tức trở về, cô đừng kích động như vậy có được không?"

Đương nhiên là hắn biết người phụ nữ mặc đồ trắng muốn nhận Đóa Đóa vào phái Tuyết Sơn, nhưng mà hắn chẳng muốn lãng phí võ mồm, lát nữa đứng trước mặt thực lực tuyệt đối, chính cô ta cũng phải xấu hổ mở miệng.

Mà người phụ nữ mặc đồ trắng nghe thấy thế, thì buông lỏng tay ra.

Nhưng vào lúc này, Lý Minh Nguyệt cười mỉa nói: “Có lẽ là anh nghe được cuộc nói chuyện của chúng tôi, sợ chúng tôi gia nhập Tiên Minh, đến lúc đó tôi lại bóp chết con gái anh, cho nên anh muốn chuồn đi đúng không?” “Cô... Người phụ nữ xấu xa này, cẩn thận cha tôi bóp chết cô đấy!” Đóa Đóa ghé vào vai Diệp Thiên, vừa vặn đối mặt với Lý Minh Nguyệt, nhìn thấy vẻ mặt đáng ghét của cô ta, Đóa Đóa lập tức tức giận mắng.

Lý Minh Nguyệt nghe thấy thế, lập tức bùng nổ: “Con nhóc chết tiệt! Tao bóp chết mày!”

Sau khi dứt lời, cô ta đứng bật lên, nhưng bị người phụ nữ mặc đồ trắng ngăn cản.

Mà lúc này, Diệp Thiên chậm rãi xoay người, nhìn Lý Minh Nguyệt như muốn giết người, giọng điệu vô cùng lạnh lùng nói: “Con gái của tôi nói không sai, tôi sẽ bóp chết cô, không tin, cô đợi đó cho tôi, trong vòng một tiếng nếu cô không chết, tôi theo họ cô!”

Sau khi dứt lời, hắn thần không biết quỷ không hay đưa một đạo thần thức lên người Lý Minh Nguyệt, bây giờ còn chưa phải lúc ra tay, lát nữa thời cơ chín muồi, cho dù Lý Minh Nguyệt trốn ở đâu, hắn đều có thể bắt cô ta ra, sau đó bóp chết.

Bởi vì ở trong cảm nhận của hắn, con gái là thần thánh không thể xâm phạm! “Cậu dám làm càn!” Sư phụ của Lý Minh Nguyệt đứng dậy, tức giận quát Diệp Thiên.

Diệp Thiên nhìn về phía ông ta, lạnh lùng nói: “Dạy dỗ không tốt là lỗi của cha, có thể dạy dỗ ra loại đồ đệ coi thường người khác như vậy, ông cũng không phải là kẻ tốt gì, lát nữa tôi cũng đưa ông xuống địa ngục luôn. “Thằng nhãi ranh! Mày dám nhục mạ tao!” Râu lão đạo không gió mà bay, cả người tràn ngập tức giận, cách không đánh về phía Diệp Thiên.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lúc chưởng ảnh sắp đánh trúng Diệp Thiên, sư thái vung phất trần, phá nát ảnh chưởng kia, phát ra bùm một tiếng, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt. “Tĩnh Huyền sư thái, bà đừng có mà quá đáng, hai thầy trò các người liên tục mạo phạm tôi, không sợ tôi giận chó đánh mèo Huyền Nguyệt Môn tôi sao?” Lão đạo tức giận nói với sư thái.

Sư thái ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đừng quên, Huyền Nguyệt Môn ông còn chưa phải là một thành viên trong Tiên Minh, không phải là tôi đang mạo phạm ông, mà là đang cứu ông. “Thúi lắm!” Lý Minh Nguyệt bất mãn nói: "Sư phụ tôi giết một tên bình thường, bên tổ chức còn có thể giận chó đánh mèo với sư phụ tôi sao?” “Người ta là nhận được thiệp mời của người đứng ra tổ chức, sao cô biết người ta không quen với người đứng ra tổ chức?” Người phụ nữ mặc đồ trắng lạnh lùng nói.

Lý Minh Nguyệt: “

Vừa vặn vào lúc này, một giọng nói trêu tức truyền tới. “Ồ, tôi còn tưởng là ai cơ, hóa ra là hai cha con các người, còn đắc tội người của tông môn sao? Hai người đúng là có bản lĩnh, ha ha! Ủng hộ team chúng mìn*h bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАPР.cом

Rõ ràng là đám Trương Tinh Húc, bọn họ xuất hiện trước mặt Diệp Thiên. Bọn họ vốn định tới xem náo nhiệt, không nghĩ tới gặp phải kẻ thù rồi. “Chó ngoan chớ chắn đường, cút ngay” Diệp Thiên lạnh lùng nói với Trương Tinh Húc. “Mẹ nó nói ai là chó?” Trương Tinh Húc lập tức tức giận nói. “Người nào chắn đường tôi người đó là chó." Diệp

Thiên nói. “Anh... Vẻ mặt Trương Tinh Húc âm trầm, hai tay nắm chặt lại, nghĩ tới Bạch Hổ trong lòng Đóa Đóa, anh ta lập tức sợ hãi.

Tuy anh ta không dám ra tay, nhưng kêu gào: “Nếu anh có lá gan, thì đợi đó cho ông đây, tối nay ông đây có thể bám vào anh Tô bên tổ chức, đến lúc đó tôi nhất định sẽ khiến anh đẹp mặt!” “Cút ngay!”

Diệp Thiên đạp một cái.

Thân thể Trương Tinh Húc run lên bần bật, e sợ Diệp Thiên ra tay, sợ tới mức vội vàng vọt sang một bên, người đi cùng Trương Tinh Húc cũng sợ tới mức tranh nhau tránh ra.

Vì thế Diệp Thiên ôm Đóa Đóa thuận lợi rời đi. “Mẹ nó có gan đừng chạy, đợi ông đây trở thành đệ tử của Tiên Minh, đến lúc đó cho dù anh trốn tới chân trời góc biển, tôi cũng sẽ bắt được anh, sau đó giẫm chết anh!” Trương Tinh Húc thở hổn hển quát.

Diệp Thiên không quay đầu lại đáp: “Đợi lát nữa tôi trở về, đảm bảo sẽ lấy mạng chó của anh.”

Lúc dứt lời, Diệp Thiên đã biến mất trong biển người mênh mông. “Người này là ai thế, vậy mà dám hung hãn như vậy?” “Người này không chỉ đắc tội người của tông môn, còn đắc tội bạn của cậu chủ Tô, không phải là tên ngốc đấy chứ? Hậu quả cậu ta gánh vác được sao?” “Tôi đoán có lẽ cậu ta dẫn con bỏ trốn, nếu không thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng."

Đám người bàn tán xôn xao. “Mẹ nó! Qua đêm nay, đừng để ông đây đụng phải lần nữa!” Hai tay của Trương Tinh Húc chống nạnh, gầm thét về phía Diệp Thiên biến mất.

Không lâu sau, Diệp Thiên ra khỏi hội trường, đi tới bên cạnh quảng trường, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói. “Anh đợi một lát

Diệp Thiên quay đầu lại nhìn, thấy là Hứa Minh Ngọc chạy tới. “Có chuyện gì?” Diệp Thiên hỏi. “Dẫn con gái anh rời khỏi Thương Hải đi, đừng quay về hội trường nữa, nếu không Trương Tinh Húc bám được vào anh Tô, nhất định sẽ lấy mạng hai cha con anh đấy Hứa Minh Ngọc nói.

Nhưng rất nhanh cô ta lại nói thêm: “Tôi nể mặt con gái anh trông thật đáng yêu, không muốn con bé gặp chuyện không may mới nhắc nhở anh, nếu không tôi lười để ý tới anh. “Tấm lòng của cô tôi xin nhận, nhưng mà tôi sẽ trở về lấy mạng chó của đám người đó.” Diệp Thiên cười, xoay người ôm Đóa Đóa rời đi. “Anh...

Hứa Minh Ngọc tức tới mức ngực run rẩy: “Anh đã không biết tốt xấu như vậy, coi như tôi chưa nói gì, muốn chết thì kệ anh, tôi lười phản ứng lại”

Cô ta tức giận nói một câu với Diệp Thiên đang rời đi, xoay người quay trở về hội trường, còn không quân oán giận trong lòng nói: “Làm sao có người cha như vậy, mình muốn chết còn mang theo con gái đi tìm chết, đúng là người đàn ông ngu ngốc, đáng thương cho đứa bé đáng yêu.

Mười phút sau, Diệp Thiên ôm Đóa Đóa xuất hiện ở trên không cách tổng đàn của Huyền Minh Tông một ngàn mét. “Cha ơi phía dưới thật đẹp. Nhìn tổng đàn Huyền Minh Tông mây ngũ sắc lóe lên, xanh vàng rực rỡ, Đóa Đóa không nhịn được nói.

Diệp Thiên cười nói: “Đây là nhà của tên trứng thổi lúc trước uy hiếp cha, muốn cha luyện đan cho bọn họ, cha dẫn Đóa Đóa đi xuống đánh người nhà tên trứng thối kia, thế nào?” “Hả? Là nhà của tên trứng thổi kia sao?” Cô nhóc lấy làm kinh hãi, sau đó thở hổn hển nói: “Tên trứng thối kia thật sự rất đáng ghét, cha mau dẫn Đóa Đóa đi đốt nhà tên trứng thối kia, khiến quả trứng thối kia không có nhà để ở. "Ha ha!"

Diệp Thiên bị cô nhóc đùa nở nụ cười, liên tục nói ba chữ được, sau đó ôm cô nhóc xuống dưới, ngay sau đó một âm thanh rất to vang lên trên Huyền Minh Tông. “Huyền Minh Tông rách nát, Diệp Bắc Minh tôi đến tìm các người tính sổ đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.