Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 240: Chương 240: Để cho chủ của mày chôn sống mày!






**********

"Đó là cách gì vậy cha?” - Cô gái tò mò hỏi.

Người đàn ông trung niên nói: "Không phải Diệp Bắc Minh đang tìm kiếm cây nhân sâm Long Hoàng Huyết và cỏ Thất Tinh Liên Châu sao? Không phải cách đây hai ngày một thương nhân Triều Tiên tên là Choi Hyun-in đã mua một cây nhân sâm với giá thấp từ một nông dân ở núi Trường Bạch sao? Ta còn đang nghĩ có nên lấy cây sâm Long Hoàng Huyết đó làm quà biểu ông Park hay không. Giờ đây xem ra không cần nữa rồi, ta muốn dùng cây sâm ấy dụ Diệp Bắc Minh đến nhà Thôi Huyền Dần. “Nhưng cho dù Diệp Bắc Minh có bị dụ đi, bên cạnh Tân Lạc Tuyết có Shinaki Sato bảo vệ, rất khó đối phó." - Cô gái đáp.

Người đàn ông trung niên cười nói: "Syuya, con nên biết rằng thực lực của Shinaki Sato chỉ đứng thứ hai thôi, Kazuya Yamamoto mới là cao thủ đứng đầu Nhật Bản. Thời gian trước hắn ta xuất quan, biết được Shinaki Sato làm thuộc hạ cho người Nam Việt đã vô cùng tức giận, còn tuyên bố rằng hắn sẽ giúp đất nước minh thanh lí môn hộ “Ý của cha là để Kazuya Yamamoto giết Shinaki Sato?” - Kim Syuya hỏi.

Kim Eun Hui gật đầu nói: "Kazuya Yamamoto đã muốn giết Shinaki Sato từ lâu, nhưng do gần đây Diệp Bắc Minh ở Giang Thành, hần ngại chạm trán với Diệp Bắc Minh, cho nên vẫn không dám đi. Nếu ta có thể dụ Diệp Bắc Minh đến Hàn Quốc, đảm bảo rằng Kazuya Yamamoto nhất định sẽ đi. " “Thủ đoạn mượn dao giết người này của cha thật tuyệt diệu." - Kim Syuya cười nói - "Bằng cách này, chúng ta có thể giết cả nhà của Tần Liên Tâm dễ như trở bàn tay. Dù cho Diệp Bắc Minh có điều tra ra cũng không thể tìm đến tính số chúng ta."

Kim Eun Hui cười hả hệ và buông lời đầy ý tử. "Nếu như có thể, ta sẽ mượn tay ông Park Jeong Hui để giết luôn cả Diệp

Bắc Minh, phòng trừ hậu hoạn."

Buổi chiều hai ngày sau đó.

Một luồng sáng vàng đột nhiên xuất hiện ở ngoại ô Giang Thành, xuyên qua những đám mây, kéo dài tận mấy phút mới bien mat.

Một bóng người đứng trên đỉnh đám mây kia chính là Diệp

Thiên. “Cuối cùng cũng tiến vào Thần Hải Cảnh rồi!” - Hằn dang rộng hai cánh tay, cảm nhận linh khí đất trời, trên mặt lộ vẻ vui mừng khôn xiết

Bước vào Thần giới đồng nghĩa với việc trình độ tu luyện của hắn đã được nâng lên rất nhiều, hơn nữa hắn còn có tài thuyết giáo, có thể truyền dạy những phương pháp mà mình đã tu luyện cho những tín đồ của mình.

Như vậy, hắn có thể đào tạo ra một nhóm người tinh nhuệ, có chuyện cần cứ phải bọn họ đi giải quyết, trường hợp bọn họ không thể giải quyết hắn mới phải đích thân ra tay. Có như thế, hãn mới có nhiều thời gian ở bên cạnh vợ mình, thời cơ đến còn có thể sinh thêm em bé nữa.

Hắn xem đồng hồ, còn lâu mới đến lúc Tần Liên Tâm tan làm, nhớ lại hơn một tháng nay lại không ở cạnh Thẩm An Kỳ. Thế nên, hắn bèn hoá thành một luồng sáng bay vụt đến chổ củ Thẩm An Kỳ. "thầy Diệp, ngài đến rồi." - Một ông lão phụ trách an toàn của Thẩm An Kỳ nhìn thấy Diệp Thiên, nhanh chóng mở cổng sắt kính cẩn chào hỏi.

Diệp Thiên gật đầu hỏi: "An Kỳ có ở nhà không?" "Cô ấy vẫn ở nhà. Hai ngày nay cô ấy bị ốm, cả ngày nhất mình trong phòng không ăn uống gì, tôi bảo cô ấy đến Linh Sơn khám bệnh mà cô ấy cũng không chịu đi. Thật là làm người khác lo lắng mà" - Ông lão cười toe toét lộ ra một hàm răng bám vàng vì hút nhiều thuốc lá - "Vừa hay Diệp đại đến, có người giúp tiểu thư nhà tôi xem bệnh được rồi."

Diệp Thiên đồng ý rồi bước vào trong. không xem cũng biết Thẩm An Kỳ mắc phải bệnh tương tư và ghen tuông.

Diệp Thiên gần đây ban ngày bận rộn tu luyện, ban đêm ở bên cạnh Tân Liên Tâm, hắn chưa đến tìm Thẩm An Kỳ lấy một lần, đương nhiên sẽ cảm thấy bị lạnh nhạt. Hơn nữa hai ngày trước vừa biết tin Tân Liên Tâm mang thai, tâm trạng lại càng xuống dốc. Bị cảm xúc hỗn tạp ảnh hưởng sức khoẻ sẽ tự nhiên đổ bệnh, chính là tâm bệnh.

Thẩm An kỳ chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng, ngôi trước bàn trang điểm trong phòng, tự soi mình qua gương. Người trong gương sắc mặt tái nhợt, khóe miệng hiện lên một nụ cười sầu muộn. “Anh đã không nói chuyện với em ba mươi lăm ngày rồi, em cảm thấy mất mát biết mấy, buồn bã biết mấy, em muốn khóc biết mấy anh biết không? "Em cũng là người có lỗi. Thừa biết bản thân đã yêu phải một người đàn ông không nên yêu, em biết rằng tình yêu mà anh ấy dành cho em là có hạn, nhưng em vẫn luôn trông ngóng tình yêu từ anh, cho dù thương tích khắp người vẫn không đành lòng từ bỏ, vọng tưởng anh có thể đến thăm em, em thật là rẻ mat!" “Nhưng mà, em thực sự nhớ anh, hu hu...

Cuối cùng cô cũng không giấu được nỗi buồn trong lòng, cô năm xuống bàn trang điểm và bật khóc.

Cót két

Đúng lúc này, khoá cửa được mở ra, Diệp Thiên chầm chậm bước vào. Tuy nhiên, Thẩm An Kỳ hoàn toàn không hề hay biết, vẫn đang vừa khóc vừa than trách. “Em hiểu rồi, hoá ra anh chỉ xem em như công cụ phát tiết mà thôi. Lúc không có chị Liên Tâm anh Chương nhận em để em giúp anh. Lúc về bên cạnh chị ấy, có sự giúp đỡ của chị ấy rồi anh liền vứt em đi thật xa, muốn gặp anh cũng khó như lên chín tầng mây. Anh hoàn toàn chưa từng nghĩ tới cảm nhận của em, anh thật sự thật sự rất đáng ghét đó!” "Đợi đến lúc bụng chị Liên Tâm to lên, trở nên bất tiện, anh mà đến đây tìm em, em sẽ không giúp anh đâu!”

Nhưng có không bao giờ nghĩ đến ngay khi câu nói của cô vừa chấm dứt, một giọng nói đột nhiên vang lên. "Vậy anh đi đây!

Thẩm An kỳ sừng sở.

Trong tích tác, cô xoay phát người lại, nhưng chỉ kịp thấy Diệp Thiên đang ngồi trên giường đứng dậy.

Trời ơi! Anh ấy đến từ lúc nào?

Hơn nữa, anh ấy có nghe có phàn nàn về mình không?

Tiêu rồi!!!

Cô ấy nhất thời không biết phải phản ứng ra sao, đầu óc cũng rồi tung. “Không ngờ em có nhiều nỗi oán hận đến thế. Vậy được thôi, từ nay về sau anh cũng không cần bỏ thời gian chạy đến tìm em nữa rồi!" - Diệp Thiên xòe hai bàn tay ra, nửa cười nửa không xoay người rời đi. “Đừng mà!" - Trái tim Thẩm An Kỳ nảy lên một nhịp, vội vàng chạy tới ôm lấy Diệp Thiên từ phía sau, vừa khóc vừa giải thích: “Diệp Thiên à, em sai rồi, em không cố ý, anh có thể đánh em, măng em, nhưng em xin anh đừng rời bỏ em, đừng lạnh nhạt với em!"

Cô thật sự không cố ý, chỉ là than thở, không ngờ lại bị Diệp Thiên nghe được, cô cảm thấy như muốn chết đi. “Anh không muốn đánh em, không muốn mắng em cũng không muốn em giúp gì cho anh cả." - Diệp Thiên giả bộ tức giận, thật ra hắn không tức giận, phụ nữ phàn nàn là chuyện thường tình, chuyện này tuy rằng lần này cô ấy thật sự có chút oán giận. Oán hận, nhưng ít nhất không có ác ý, không nói xấu Tần Liên Tâm, cho dù có oán hận vẫn là gọi Tân Liên Tâm một tiếng chị, vẫn giữ được bản tính lương thiện.

Nhưng những lời hắn nói khiến Thẩm An Kỳ không cách nào bình tình được, cô sợ hãi oà khóc: “Diệp Thiên, em thật sự không cố ý đâu, anh tha thứ cho em lần này đi, sau này em sẽ không "

Không đợi cô kịp nói hết câu, Diệp Thiên đã thanh thoát xoay người, áp mỗi mình chặn lên môi cô. Cả cơ thể An Kỳ run lên, nhanh chóng phối hợp

Dần dần, "Đại áo rộng dân người không hối, vì người tiêu tuy thân ta. Màn đêm buông xuống, có yếu ớt nằm trong vòng tay của Diệp Thiên, có vẻ mệt mỏi, nhưng khỏe miệng lại tràn đầy hạnh phúc, bởi vì cuối cùng cô ấy đã đạt được nguyện vọng của mình trở thành người phụ nữ của Diệp Thiên. "Diệp Thiên, sau này khi chúng ta ở bên nhau, đều có thể như bây giờ đúng không?” - Thẩm An Kỳ ngập ngừng hỏi. “Ừ, nhưng buổi sáng anh phải tu luyện nâng cao cảnh giới tu luyện, buổi tối phải ở bên cạnh chị Liên Tâm, nói không chừng vài tháng mới có thể đến bên em một lần." - Diệp Thiên đáp. "Không sao đâu, với tình hình của chị Liên Tâm lúc này không thể đi theo anh mỗi lần ra ngoại ô được. Nếu như anh có dịp đi, dắt em theo cùng có được không?” - Thẩm An Kỳ trả lời. Giờ đây cô đã tường tận lý do tại sao Diệp Thiên không đến thăm mình. “Được." - Diệp Thiên gật đầu nói - "Cũng không còn sớm nữa, anh phải về ăn cơm với Liên Tâm rồi, còn phải nấu thuốc cho cô ấy nữa. Em cũng xuống lầu ăn cơm đi, phải chăm sóc bản thân thật tốt đó!” "Vâng a. - Thẩm An Kỳ gật đầu đáp lời. Lúc này cô hết bệnh rồi, mới phát hiện bụng đói cồn cào, chẳng trách lúc xong việc cảm thấy bản thân như thể không còn chút sức lực nào, hoá ra là do quá đói lại cộng thêm ban nãy mệt rã rời nữa.

Khi Diệp Thiên đang mặc quần áo, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Người gọi tới là bá chủ phía Đông Bắc Hàn Minh Trang. “Có chuyện gì vậy?" - Diệp Thiên bắt máy.

Hàn Minh Trang cho biết: “Theo như tin tức mới nhất vừa nhận được, cách đây vài ngày một nông dân ở Triều Tiên đào được một củ sâm Long Hoàng Huyết ở núi Trường Bạch, được một doanh nhân giàu có ở Hàn Quốc ra mua lại với giá một triệu đô la Mỹ, thấp chết đi được! Nếu biết sớm một chút, ra giả một trăm triệu USD thì nhân sâm đã về tay chúng ta rồi." “Đã xác nhận độ chính xác chưa?" - Diệp Thiên vội vàng hỏi. "Tôi đã cử người đến Triều Tiên tìm người nông dân đó xác nhận rồi, chắc chắn chính xác mới dám gọi thông báo cho cậu “Tốt lắm" - Diệp Thiên vui vẻ nói - "Cậu ở gần Triều Tiên hơn, nhanh chóng sang đó thương giả với phủ thương xem một tỷ đô la Mỹ có bản không. Nếu không được, tôi tự mình tới đó.. "Được rồi! Tôi sẽ làm ngay!"

Tút tút...

Diệp Thiên cúp máy, bên này Thẩm An Kỳ vui mừng khôn "Diệp Thiên, anh phải đi Triều Tiên à?" xiết.

Thẩm An Kỳ thầm nghĩ: nếu đúng là như vậy, chẳng phải cô sẽ được ở bên cạnh Diệp Thiên rồi sao, sau đó còn có thể “Có thể sẽ đi đó. Anh biết em đang nghĩ gì mà. Chăm sóc tốt cho bản thân trước đi, để tránh phải mệt đến chết đi sống lại nữa.” - Diệp Thiên vuốt ve mái tóc An Kỳ, ôn tồn nói. “Hừ, không có lần sau. Thẩm An Kỳ xấu hổ.

Sau đó Diệp Thiên hóa thành một luồng sáng vụt ra ngoài cửa sổ.

Sau bữa tối, Diệp Thiên đun một chén thuốc an thai mang đến phòng bón Tân Liên Tâm uống, sau đó tỉ mỉ lấy khăn giấy lau khỏe miệng, đối xử với cô hết mực ân cần. “Diệp Thiên, hôm nay anh đi gặp An Kỳ sao?” - Tân Liên Tâm đột nhiên hỏi. Diệp Thiên sửng sốt, thành thật gật đầu, hỏi: "Sao em lại biết vậy vợ yêu? "Trên người anh có mùi nước hoa của cô ấy"

Diệp Thiên: "...

Nhìn thấy bộ dạng sững sờ của Diệp Thiên, Tần Liên Tâm lại cười nói: "Mũi của vợ anh rất nhạy cảm, mùi nước hoa trên người anh giống như mùi nước hoa mà An Kỳ thường dùng, cho thấy hai người... "Nhưng mà em không giận đâu! Trong hơn một tháng qua,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.