Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 230: Chương 230: Diệp Thiên, sao người có thể trở lại?






**********

"Năm xuống!"

Nhìn thấy thanh của Diệp Thiên vung ra, hào quang hình lưỡi liềm từ thanh kiếm, hệt một dải cầu dài như chém đứt được mặt trời, vô cùng uy lực, thân vương Bruno kinh ngạc là lên, đồng thời vung cánh tay nhanh như một bóng ma, vài phi tiêu lao tới như sao băng, hướng về phía thanh kiếp đang khí hừng hực kia.

Keng keng keng!!!

Vài âm thanh lanh rất vui tai vang lên, sau đó, vài chiếc phi tiêu bị kiểm khí chém làm đôi và rơi xuống đất, màu sắc của kiếm cũng mờ đi một chút vì bị tấn công, nhưng nó vẫn dũng mãnh như một con đã nhẹ nhàng giải quyết hết trở ngại

Vút vút!!! ít nhất hàng chục thành viên của huyết tộc đã nằm xuống quá trễ. Bị khí quét qua, bọn họ đều bị cắt đối trong giây lát.

Nhìn thấy cảnh này, thân vương Bruno tức đến gân máu trong nổi lên. "Tuyệt vời quá!"

Lục Thiệu Long và Trần Mỹ Kỳ chỉ nghe nói là Diệp rất lợi hại, ngoại trừ lúc Diệp Thiên giết mấy chục tên sát thủ mà không hề nhúc nhích trong biệt thự, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Diệp Thiên ra tay thực sự. Bọn họ hoàn toàn bị sốc khi thấy anh ta giết hàng chục thành viên huyết tộc chỉ bằng một

Ai cũng biết rằng những thành viên huyết tộc này đều không hề tầm thường, bất kỳ kẻ nào trong số họ cũng đều có thể đánh bại bọn họ một cách dễ dàng, nhưng trước mặt Diệp những thành viên huyết tộc này giống như một con kiến. Anh ta có thể giết chúng chỉ bằng một ngón tay, họ kinh ngạc là lẽ đương nhiên.

Giờ phút này, bọn họ cũng coi như là đã được mở rộng tầm mắt, bây giờ mới nhận ra được rằng, danh tiếng của Diệp Thiên truyền khắp thiên hạ, không phải là hữu danh vô thực, mà là bởi vì anh ta có thực lực. "Fuck!"

Thân vương Bruno cảm thấy như mình sắp nôn ra máu, vội la lên: "Các người đi theo ta, còn tất cả những người còn lại đều sơ tán ngay, chạy được bao xa thì ráng mà chạy!"

Hàn cũng không có lựa chọn nào khác, đối mặt với một cao thủ đáng sợ như Diệp Thiên, những thành viên huyết tộc này trông giống như quỷ thấy ma trong mắt người thường, nhưng trong mắt Diệp Thiên thì chỉ giống như một bầy kiến, nếu không sơ tán nhanh, chỉ chút nữa thôi bọn họ sẽ bị Diệp Thiện dẫm chết hết cả lũ.

Những lời thân vương Bruno vừa thốt ra, ngay lập tức, hàng nghìn dân huyết tộc trong và ngoài căn cứ bắt đầu bỏ chạy.

Bruno dẫn năm thống lĩnh tấn công Diệp Thiên.

Chỉ nhìn thấy được sáu người ở độ cao hàng chục mét trên bầu trời, tất cả đều dang tay, thả dơi kín cả bầu trời tấn công vào Diệp Thiên. "Khiếp thật!"

Nhìn thấy đám dơi dày đặc bao phủ, ít nhất hàng chục ngàn thậm chí hàng trăm ngàn con hướng về phía Diệp Thiên Lục Thiệu Long không khỏi rùng mình thốt lên, cảnh tượng đó khiến anh ta ngứa ran hết da đầu.

Ngay cả Thẩm An Kỳ và Trần Mỹ Kỳ cũng phải nổi da gà.

Thực sự là quá đáng sợ.

Cảnh tượng này nếu có người mắc phải chứng sợ lỗ nhìn thấy, chắc chắn sẽ vô cùng sợ hãi "Làm thế nào mà họ có thể thả ra nhiều dơi như vậy nhỉ. Thật quá đáng sợ. Họ có thể giấu nhiều dơi trong người như vậy sao?", Trần Mỹ Kỳ buộc miệng nói.

Thẩm An Kỳ nói: "Thế giới không có gì là không thể xảy ra cả, giống như một số võ sư và pháp sư ở Đông Nam Á, những người đó có thể biến ra hàng chục triệu con côn trùng độc bằng cách rác một năm bột. Thì cái này cũng tương tự vậy, những con dơi này chạc chắn là do người của huyết tộc biến ra bằng một loại bí thuật nào đó.

Lục Thiệu Long và Trần Mỹ Kỳ gật đầu, đồng ý với lời của Thẩm An Kỳ. Nhưng mấu chốt là, Diệp Thiên có cách nào đối phó với bầy dơi nhiều đến áp đảo không?

Tất cả đều đổ dồn ánh mắt mong đợi về phía Diệp Thiên. Đúng lúc này, thủ lĩnh Axel xuất hiện trước pháp trận cùng với một số cao thủ huyết tộc, bởi vì pháp trận đang ở trạng thái trong suốt, nên bọn chúng không biết sự tồn tại của vòng tròn, chúng nhìn ba người họ cười đắc chí "Người tình nhỏ của thầy Diệp, chúng ta hãy gặp lại nhau rồi Thật ngại quá, tao lại phải bắt mày làm con tin lần nữa rồi." Assel nhếch mép nói. “Hứ. Thẩm An Kỳ hứ lạnh một tiếng: “Cẩn thận bạn trai của tao sẽ xẻ mày ra làm trăm mảnh đó! “Haha!" Assel bật cười: “Chỉ cần mày rơi vào tay tao, mày nghĩ nó còn dám làm gì tao không?

Thẩm An Kỳ cười lạnh: "Nếu mày có năng lực thì mày bắt tao di." Assel lại cười nói: "Ngay cả đám rác rưởi Thiên Nộ cũng bắt được mày. Mà tao không bắt được sao?" Nói xong, hận ta khiếng chân lao về phía Thẩm An Kỳ. Thấy vậy, Trần Mỹ Kỳ sợ hãi hét lên.

Nhưng giây tiếp theo, một tiếng nổ vang lên, khi Assel đang đến gần Thẩm An Kỳ, hắn ta đột nhiên như va vào một bức tưởng vô hình, cả người bị bật bay ra ngoài, la thất thanh. Sau đó một bức tường trong suốt hiện ra trước mặt tất cả mọi người giống như một quả bóng nước đang phập phồng. "Cái này..." Assel và những người khác đều sững sở Ngay cả Trần Mỹ Kỳ và Lục Thiệu Long cũng liếc nhìn bức tưởng trong suốt xung quanh họ, ánh mắt của họ đầy sự khó tin. “An Kỳ, chuyện gì vậy?” khuôn mặt của Trần Mỹ Kỳ lúc bấy giờ giống hệt như một đứa bé đang hiểu kỳ.

Thẩm An Kỳ cười nói: "Đây là pháp trận của Diệp Thiên Khi còn ở Nhật Bản, tớ cũng trấn trong pháp trận này xem anh ấy đầu với Taketaro Sato. Có rất nhiều võ sĩ Nhật Bản muốn bắt tớ, nhưng đều tay không trở về. Nếu chúng ta ở trong pháp trận này, những người của huyết tộc không thể chạm tới chúng ta được. “Thì ra là như vậy!” Lúc này cả hai người mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. "Tao không tin bức tường trong suốt này không thể phá vỡ Axel không tin vào tà thuật, hàn nằm chặt tay, dùng hết sức mạnh, đấm vào bức tường trong suốt.

Bum!

Assel dường như đấm trúng phải lò xo, hắn lập tức bị bật ra xa hàng chục mét khiến Thẩm An Kỳ và những người khác bật cười.

Ngay lúc này, Diệp Thiên ném trường kiểm trong tay lên không trung, sau đó giang hai tay ra. Một luồng khí vô cùng khủng khiếp tỏa ra tứ phía.

Ngay tức khắc, những người ở gần Assel, bao gồm hàng vạn con dơi dày đặc bao phủ, đều bị hút vào luồng khí đáng sợ này. Trong khoảnh khắc, Diệp Thiên xuất hiện trước một quả cầu đen khổng lồ được tạo thành từ những con dơi và một vài người của Huyết tộc.

Nó giống như một tiểu hành tinh đang xoay vòng. "Đây là... Nhìn thấy cảnh này, đồng tử của Bruno và những người khác đều đột nhiên co rút.

Đúng lúc này, Diệp Thiên đấm một đấm vào quả cầu màu đen khổng lồ.

Cú đấm uy lực vừa chạm vào quả cầu đen, ngay lập tức, hàng chục nghìn con dơi và hơn chục người thuộc huyết thống, bao gồm cả Assel, đều bị nghiền thành bụi.

Toàn bộ những người ở đó đều sốc!

Mọi người đều chết lặng

Đồng tử của Thân vương Bruno co rút lại, hắn thực sự không ngờ rằng Diệp Thiên lại có thể đánh bại những đòn tấn công của bọn họ dễ dàng như vậy.

Thật kinh hoàng

Cả Trần Mỹ Kỳ và Lục Thiệu Long đều trực tiếp chứng kiến chuyện vừa trải qua, thị lực của họ dường như bị ảnh hưởng bởi củ đánh đó, họ cũng bị sốc không thể dừng lại được. Đúng lúc này, Diệp Thiên nhảy lên, nằm lấy trường kiểm đang lơ lửng trên đầu, vận khí chân chính, lập tức trường kiểm vọt lên mấy chục lần. "Sơn Hà Đoạn! Chém!"

Theo sau tiếng chém của Diệp Thiên, anh ấy giơ kiếm chém về phía Thân vương Bruno và 5 thủ lĩnh trước mặt

Khi thanh kiếm được chém xuống, trong tích tắc, hào quang kiểm trăm trượng xé nát hư không, mang theo sức mạnh kinh thiên động địa chém xuống. "Trời ơi!" khi thân vương Bruno và những người khác nhìn thấy lưỡi kiếm uy lực ấy bổ xuống, mắt họ như muốn nổ tung, biểu cảm vô cùng phẫn nộ.

Miệng của Lục Thiệu Long và Trần Mỹ Kỳ hả to đến mức có thể nhét một quả táo vào trong, khuôn mặt họ xuất hiện những biểu cảm lẫn lộn, ánh mắt của họ đầy kinh ngạc, sửng sốt, khó tin.

Không thể tin vào mắt mình được nữa.

Đây có phải là con người không? "Tránh ra! Mau tránh ra!"

Lúc này Thần vương Bruno mới nhận thức được tình hình, hét lên kinh hãi và đồng thời né sang một bên một cách khó khăn.

Còn nằm thủ lĩnh khác, do căn cơ không cao nên đã bị ép dưới áp lực của thanh kiếm này, không cử động được, như thể năm pho tượng đang đứng trên không, lúc này chỉ có bọn họ mới hiểu được nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trong lòng.

Họ thậm chí còn cảm thấy rằng thần chết đang gọi họ

Qua nhiên l

Trong giày tiếp theo l

Xoet!

Hào quang kiếm chém vào một trong những thủ lĩnh, và năng lượng đáng sợ phát ra từ cả hai bên của hào quang kiếm ngay lập tức xé nát bốn thủ lĩnh còn lại. Ngay sau đó, năng lượng kiểm đáng sợ này thậm chí còn chém tới tòa thành cao gần 100m, giống như một con dao làm bếp cắt đậu phụ, từ giữa lâu đài chém ra, sau đó chém xuống đất.

Ram Ram Ram!

Tòa thành bị chém tức sụp đổ từ cả hai phía.

Cùng lúc đó, hào quang kiếm chém xuống đất, vết chém ra một khe sâu, lập tức nuốt chửng và chém chết hàng trăm tên huyết tộc đang chạy trốn. "Quỷ! Đây là quỷ đến từ địa ngục

Thân vương Bruno không còn chịu được cảm giác sợ hãi trong lòng, hắn ta cảm thấy sắp bị dọa đến mức tè ra quân, xấu hổ quay người vội vàng chạy trốn

Diệp Thiên đã không đuổi theo mà thay vào đó anh ta niệm chú vào Thân vương Bruno đang chạy trốn, rồi nhấc kiếm liên chém những thành viên huyết tộc đang hoảng loạn. Chỉ sau một khoảng thời gian ngắn, phía trước biển thành một biển máu, gần như tất cả các thành viên của huyết tộc đều bị tàn sát

Trần Mỹ Kỳ và Lục Thiệu Long kinh hãi đến mức không thể thốt nên lời.

Ngay cả Thẩm An Kỳ cũng run lên, cô không thể tin được rằng tên đồ tế giết người tàn bạo và quyết đoán đó lại là Diệp Thiên, người đã cùng cô dây dưa tối qua, làm tay cô ấy đến tận bây giờ vẫn còn tê dại.

Cô ấy chỉ cảm thấy Diệp Thiên vào lúc này khác với Diệp Thiên trong mắt cô lúc chỉ có hai người. Không lâu sau, Diệp Thiên giải pháp trận ra và xuất hiện trước mặt Thẩm An Kỳ. Nhìn thấy bộ dạng uể oải của Thẩm An

Kỳ, anh cười nhẹ nói. "Em sợ hãi sao?"

Nghe vậy, Thẩm An Kỳ định thần lại, nặn ra một nụ cười: "Không, người ta không có nhất như thế đâu. Diệp Thiên xoa đầu cô. Rồi anh ta nói, đi thôi, sau đó quay lưng bước đi.

Thẩm An Kỳ lập tức đánh thức Trần Mỹ Kỳ và Lục Tiểu Long đang kinh ngạc, sau đó nhanh chóng đi theo Diệp Thiên, năm lấy cánh tay của anh ta, nói: "Diệp Thiên. Bọn mình sẽ trở về Nam Việt ha?" "Không được, chúng ta hãy nghỉ ngơi hai ngày, cho huyết tộc một ít thời gian để chuẩn bị, sau đó anh đi đánh sập trụ sở của bọn nó." Diệp Thiên nói, anh biết sau trận này, trụ sở huyết tộc nhất định sẽ có động thái lớn, triệu tập tất cả thủ lĩnh cấp cao của huyết tộc về trụ sở. Thảo luận về các biện pháp đối phó, đến lúc đó chúng ta hắn đi giải quyết bọn chúng. “Được rồi!” Thẩm An Kỳ lập tức vui mừng khôn xiết, điều đó có nghĩa là cô ấy có thể đi cùng Diệp Thiên thêm vài ngày, trong hai ngày nghỉ ngơi, cô ấy có thể giúp Diệp Thiên lần nữa... Nghĩ đến đây, cô không khỏi tim đập mạnh, khuôn mặt xinh xăn nóng bừng.

Cô đặc biệt mong chờ hai ngày được nghỉ ngơi ấy, chắc chắn rằng những ngày đó sẽ khiến cô không thể nào quên được.

Khi bốn người Diệp Thiên bước ra khỏi địa bàn của Huyết tộc, một nhóm phóng viên đột nhiên vây quanh. “Anh có phải là thầy Diệp đến từ Nam Việt không?" Một phóng viên hỏi bằng tiếng Trung giọng không chuẩn. "Đúng. Tôi là thấy Diệp." Diệp Thiên đáp.

Khán giả sôi sục ngay lập tức. "Xin chào thầy Diệp, tôi là Fanny, phóng viên của tòa bảo Pháp Tân. Xin chân thành cảm ơn anh diệt sạch một căn cứ của bọn Huyết tộc để trù họa cho mọi người. Liệu anh có động thái nào khác tiếp theo để chống lại huyết tộc không?" Một nữ phóng viên xinh đẹp hỏi.

Diệp Thiên suy nghĩ một chút, trả lời: "Động thái thì nhất định phải có rồi, nhờ cô hãy truyền những lời mà tôi sắp nói đây


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.