Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 284: Chương 284: Đồ Nhị! Sư phụ đến cứu con đây!






Triệu Đông Cương muốn phát điên rồi, anh ta căn bản không tin sư thúc Lỗ Canh Tân sẽ không thể dập tắt được ngọn lửa này.

Phải biết rằng anh ta chỉ là một Huyền Thông Cảnh nhập mòn nhưng Lỗ Canh Tân này chính là Huyền Thông Cảnh viên mãn, bàn về mặt thực lực thì chính là một trăm người như Triệu Đông Cương anh ta cũng không thể đánh bại Lỗ Canh Tân.

Vì vậy anh ta kết luận rằng Lỗ Canh Tân nhất định có thể dập lửa, nhưng ông ta chỉ không muốn làm điều đó. Có lẽ ông ta sợ rằng sau này anh ta sẽ thay thế Lỗ Canh Tân làm chấp sự của Huyền Thanh Tông.

Bởi vì Lỗ Canh Tân đã tu luyện gần bốn trăm năm nhưng chỉ đạt cảnh giới Huyền Thông Cảnh viên mãn còn anh ta Triệu Đông Cương người chỉ mới tu luyện một trăm năm thì đã bước vào Huyền Thông Cảnh nhập môn.

Vì lẽ đó anh ta cảm thấy Lỗ Canh Tân đang ghen tị với mình, cố tình muốn nhân cơ hội này để diệt trừ anh ta. "Con đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!” LỖ Canh Tân bức xúc nói.

Sau đó, ông ta chỉ vào Diệp Thiên rồi đe dọa: “Tôi không biết anh đốt lửa gì, nhưng tôi cảnh báo anh hãy dập lửa ngay lập tức, nếu không tôi sẽ không khách sáo với anh nữa

Diệp Thiên không có đáp lại lời của ông ta, ngược lại xoay người nói với Tần Liên Tâm: "Vợ à, người này có bắt nạt em không? Nếu như có anh cũng để cho ông ta chết thảm" “Có!" Tần Liên Tâm nói: "Takeru vốn muốn đưa em đi nhưng ông ta lại cản đường, còn định thân em mới khiến mặt nạ của em bị lấy xuống!” “Anh biết rồi." Diệp Thiên gật đầu, sau đó nhìn lại Lễ Canh Tân: "Tôi vốn định cho ông chết thoải mái một chút nhưng nếu ông cũng bắt nạt vợ tôi, vậy thì tôi cũng phải làm cho ông muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!” "Ha ha!" Lỗ Canh Tân cười như điên. “Người tuổi trẻ anh, cho dù tài giỏi cỡ nào đi nữa thì Huyền Thông Cảnh đại thành là đã nghịch thiên rồi, mà tôi đây chính là tu sĩ Huyền Thông Cảnh viên mãn, tôi không tin anh có thể đánh bại

Dứt lời ông ta nhấc một tay lên rồi gọi ra một cái Lưu Tinh Chùy, sợi xích sắt treo trên cây chùy nặng ít nhất 250 ký nó được bao phủ bởi những mũi nhọn sắc bén làm người ta nhìn mà sợ hãi. “Mẹ của tôi ơi, nếu như bị cây chùy này đập trúng thì chắc phải văng ruột ra." Một người kinh doanh bất động sản hung dữ nói. "Cây chùy này đáng sợ quá, nhìn như một con nhím, đừng nói đập xuống dù chỉ bị nó bị xây xát cũng phải mất vài miếng thịt. Chúng ta hãy nhanh chóng tránh xa một chút tránh để nó vung lên trúng chúng ta. Một người kinh doanh bất động sản đề nghị.

Rất nhanh sau đó, một nhóm các nhà kinh doanh bất động sản đã giúp đỡ lẫn nhau chạy về phía cửa của đại sảnh. "Ăn một cái chùy của tôi đi!

Đúng lúc này, Lỗ Canh Tân vung tay lên, cây chùy nặng mấy trăm ký giống như sao băng, nâng lấy một cái đuôi dài màu vàng thật dài, gào thét bay ra, đập về phía Diệp Thiên. Thậm chí có thể nghe thấy âm thanh không khí bị xé toac. "Nằm xuống! Nhanh lên!

Một nhóm nhà kinh doanh bất động sản vừa đi đến phía sau Diệp Thiên thì thấy chùy lớn bay như thiên thạch từ trên trời xuống, tất cả bọn họ đều sợ đến hoàn toàn biến sắc, dồn dập như ngã gục mà nằm xuống, e sợ rằng khi Diệp Thiên bị trúng chiều sẽ bay đến đánh vào người bọn họ. “Diệp Thiên cẩn thận!” Ngay cả Tân Liên Tâm cũng nhịn được mà kinh hô lên.

Cây chùy này thực sự quá lớn, và khí thế khi bay đến cũng quá đáng sợ. "Vợ cứ yên tâm đi!”

Diệp Thiên đáp lại một tiếng rồi nhảy lên. Dưới bao ánh mắt kinh hoàng hắn vững vàng ôm chặt chiếc chuy như một con nhím kia. "Mẹ của tôi ơi!”

Tất cả mọi người đều bị dọa run lên một cái.

Không sợ bị đâm sao? “Chuyện này.

Ngay cả đồng tử của Lỗ Canh Tân cũng co lại.

Điều ông ta kinh hãi không phải là Diệp Thiên không sợ bị đâm, mà là cây chùy này nặng tới 333 kỷ, sau khi bị ông ta dùng toàn lực ném ra thì nó lại mang theo sức mạnh hàng ngàn ký. Một tu sĩ có cùng tu vi với ông ta cũng không thể ôm nổi, cho dù có ôm nổi đi chăng nữa thì người đó cũng phải hộc máu và lui hàng chục bước.

Nhưng mà Diệp Thiên không những không nôn ra máu mà hãn thậm chí còn vững như thái sơn.

Ông ta rõ ràng điều này có nghĩa là gì, vì vậy một linh cảm không lành ngay lập tức tràn ngập tâm trí ông ta. “Trả lại chùy cho ông.

Diệp Thiên khẽ quát một tiếng đẩy cây chùy khổng lồ trên tay nặng nề bay ra ngoài. Nhất thời cây chùy bay trở lần so với lúc nó lao tới. "Không được!" lại nhanh hơn gấp mười

Lỗ Canh Tân phản ứng lại, sắc mặt thay đổi nhanh, ném đi sợi xích sắt rồi thân thể nhoáng một cái. Nhưng mà, ông ta chưa kịp lao ra khỏi phạm vi tấn công thì cái chùy đã đập mạnh vào eo ông ta. "A!"

Nhất thời ông ta ôm chủy đập vào phía vách tường, đập vỡ toàn bộ bức tường rồi bay vào một sảnh khác.

Diệp Thiên sải bước đi tới, nằm lấy xích sắt dùng sức kéo lại, chùy bay trở về liền thấy Lỗ Canh Tân bị đóng hình nón sắc bén của cây chùy, mấy chục mũi nhọn dài 20cm đâm thẳng vào người ông ta, máu chảy như mưa.

Một giây tiếp theo, chỉ nghe một tiếng nổ, Lỗ Canh Tân ngã xuống, chùy nằm trên người ông ra, đập xuống đất.

Phụt

Cái eo của Lổ Canh Tân bị đập tan nát, máu chảy như điền nhìn vô cùng kinh khủng.

Tuy nhiên, ông ta cũng không chết bị đập vào thanh thép dưới sàn còn cây chùy khổng lồ thì đè lên người ông ta. Có lẽ bởi vì Diệp Thiên thi triển bí thuật, ông ta làm sao cũng không thể đẩy cây búa khổng lồ đi, hai tay của ông ta thì bị đâm cho huyết nhục mơ hồ. khán giả lặng như

Tất cả mọi người đều run lẩy bẩy.

Ngay cả Hoặc Cảnh, Triệu Cửu Linh, và Takeru Satoh cũng đột nhiên co giật khóe miệng, một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng.

Kinh khủng! Thật quá kinh khủng! làm cho phu nhân của tôi bất động, vậy thì tôi sẽ để cho ông không thể động đậy mà chịu hết thảy đau đớn cùng tuyệt vọng, từ từ chờ chết đến. Diệp Thiên nhẹ giọng nói.

Nói xong hắn chuyển tầm mắt sang nhìn Châu Đan Phong đang người như phẳng. "Má oi!"

Cảm nhận được ánh mắt khát máu của Diệp Thiên, thân thể của Châu Đan Phong kịch liệt run rẩy, anh ta ngồi co quắp trên mặt đất, toàn thân giống như chết cha chết mẹ. sư Diệp, tôi không bắt nạt hay đánh vợ của ngài, ngài đừng trả thù tôi, tôi chỉ là thổ dân tay trói gà không chặt, không thể chịu nổi sự trả thù của ngài."

Hắn vừa nói vừa khóc, ruột gan như muốn đứt đoạn. “Nếu sớm biết sẽ có kết quả như vậy, tôi con mẹ nó cũng sẽ không đem tên chó Triệu Đông Cương này ra ngoài giả bộ oai

Nghĩ vậy, anh ta hối hận đến tột cùng.

Diệp Thiên vẫn quay đầu nhìn Tần Liên Tâm, hỏi: “Vợ à, tên này có bắt nạt em không?” “Tất cả mọi chuyện đều do anh ta châm ngòi!” Tần Liên Tâm tức giận nói. "Được rồi, anh hiểu rồi.

Nói xong Diệp Thiên quay đầu lại. "Không được! Đừng trả thù tôi! Tôi sai rồi đại sư Diệp! Đừng trả thù tôi!” Châu Đan Phong tuyệt vọng quỳ xuống, đập đầu chảy máu.

Loại người hôi thối ngốc nghếch như mày thì tao đã thấy nhiều rồi, tự cho mình là hơn người luôn cảm thấy cho dù là ông trời cũng không thể làm gì mày. Đến cuối cùng thì người thảm hại nhất chính là người ngu ngốc như mày" Diệp Thiên cười lạnh: “Chỉ có điều là nếu mày càng sợ hãi thì tao càng muốn trả thù để mày chết trong nỗi sợ hãi vô tận.

Châu Đan Phong nghe vậy thì cau mày, trong lòng hồi hộp một lúc lâu, trái tim lập tức rơi xuống vực sâu không đáy. "Còn ngẩn người ở đó làm cái gì! Mau gọi điện cho cha anh thông báo cho sư phụ của tôi tới cứu viện, nếu không thì tất cả chúng ta đều phải chết, tôi không chống đỡ được bao lâu nữa rồi!” Triệu Đông Cương dùng hết sức hét lên.

Sư phụ của anh ta đang ở Tây Châu, cách nơi này chỉ có bốn mươi đến năm mươi km, nếu dốc hết sức mà chạy thì với tu vi của sư phụ anh ta thì chỉ cần khoảng mười phút là đến. "Diệp Bắc Minh! Nếu như mày có bản lĩnh thì trước tiên mày đừng giết anh ta! Chờ sư phụ của tao tới ganh đua cao thấp với mày!" Triệu Đông Cương sợ Diệp Thiên giết Châu Đan Phong. Nếu như vậy thì ngay cả người bảo tin cũng sẽ không còn nữa, vì vậy anh ta đã tiêu hao rất nhiều năng lượng để hét lên. "Xem ra mày là đồ đệ muốn hãm hại sư phụ, vậy thì tạo sẽ chờ sư phụ của mày tới rồi giết chết hai sư đồ của mày” Diệp Thiên nhìn Châu Đan Phong: “Gọi điện thoại


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.