Tông chủ là chủ của một tông, dưới một người trên vạn người, ngoại trừ lão tổ có thể nói ông ta một hai câu, những người khác ai dám?
Cho dù là tông môn đứng đầu như Huyền Minh Tông, trưởng lão bọn họ thậm chí là tông chủ, gặp ông ta cũng phải nể mặt ông ta ba phần, đâu dám mắng thẳng mặt ông ta như vậy.
Nhưng Diệp Bắc Minh thì sao? Dám bảo ông ta đường đường là tông chủ làm chó?
Nếu ngay cả chuyện này mà ông ta cũng có thể nhịn, sau này còn ra lệnh cho tông môn khổng lồ như thế nào? Nếu truyền ra, ông ta còn mặt mũi ra ngoài gặp người của tông môn khác à?
Cho nên ông ta tình nguyện từ bỏ Nguyên Linh Đan và độn phù, cũng phải giữ lại mặt mũi, dùng tính mạng của Diệp Bắc Minh, thiết lập tôn nghiêm của chủ một tông!
Nếu nuốt không trôi cục tức này, vậy sau này ông ta sẽ không thể đứng lên làm người rồi!
“Diệp Bắc Minh! Cậu nộp mạng đi!” Vân Tiến Hùng đã sớm không kìm nén được muốn ra tay với Diệp Thiên, tông chủ vừa ra lệnh, ông ta lập tức không còn lo trước lo sau nữa, có thể buông lỏng tay chân hành động.
Vì thế ông ta tức giận kêu lên một tiếng, nhảy lên cao trăm mét, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ở chỗ Diệp Thiên.
“Diệp Bắc Minh, không phải là vừa rồi cậu kêu gào vô cùng hung hãn sao? Bảo tôi có can đảm lên đây, cậu đảm bảo có thể đánh nát tôi. Bây giờ tôi lên đây rồi, có bản lĩnh cậu đánh nát tôi đi!” Vân Tiến Hùng lớn tiếng kêu lên.
Diệp Thiên đứng trên đỉnh đại điện, Vân Tiến hùng muốn dụ Diệp Thiên tới gần sau đó lại ra tay với hắn, nếu không rất dễ phá hủy kim đỉnh thần thánh.
“Một con kiến, đánh nát ông không cần đi tới.” Diệp Thiên lạnh nhạt nói xong, chậm rãi nâng quả đấm lên:
“Đánh nát ông, chỉ cần một quyền là đủ. Sau khi dứt lời, Diệp Thiên đánh một quyền ra."
Với tu vi của hắn hiện giờ, dưới Kim Đan đều là con kiến, chỉ cần hắn nguyện ý, mấy phút là nghiền chết.
Nhưng vì cho Vân Tiến Hùng chút thời gian hối hận, hắn cố ý khống chế uy lực của một quyền này.
Bởi vậy một quyền này nhìn qua, tuy chỉ nhỏ cỡ nắm tay, nhưng ẩn chứa năng lượng tinh khiết, nhưng có thể đạt tới uy lực mười vạn tấn.
Nói cách khác, uy lực một quyền này của hắn, tương đương với một quả bom hydro cỡ nhỏ.
Nhưng đừng xem thường lực lượng của một tu sĩ, tu vi đạt tới trình độ nhất định, sẽ tạo thành lực phá hoại, căn bản không phải vũ khí kim loại do khoa học
kỹ thuật sản sinh ra có thể so sánh. "Ha ha!"
Chỉ thấy một quyền ảnh nhỏ đánh tới, Vân Tiến Hùng không nhịn được cất tiếng cười to.
“Quả đấm nhỏ như vậy đã muốn đánh nát tôi, cậu quá coi thường tôi rồi, bây giờ tôi đều đã hoài nghi, có phải tứ trưởng lão thật sự chết trên tay cậu hay không? Với quả đấm như vậy, tôi đều không cần né tránh, trực tiếp đánh cậu, cậu đều không đánh được một cọng lông tơ của tôi.”
Sau khi dứt lời, hai tay ông ta để ở sau lưng, trên gương mặt tràn ngập khinh thường, không thèm để ý tới quyền ảnh kia.
Ông ta tin tưởng với thân thể mình, hoàn toàn đỡ được quyền ảnh như vậy.
Thậm chí ông ta đều cho rằng, Diệp Thiên dùng quyền ảnh như vậy đối phó ông ta, là đang khinh thường ông ta.
“Diệp Bắc Minh không phải là tên ngốc đấy chứ, quyền ảnh nhỏ như vậy, ngay cả tu sĩ Huyền Thông Cảnh đều không đánh chết được, vậy mà cậu ta lấy ra đối phó nhị trưởng lão?”
Có trưởng lão ở phía dưới nhìn quyền ảnh Diệp Thiên đánh ra, không nhịn được cười nhạo nói.
Ngay cả tông chủ nhìn thấy xong cũng mỉm cười: “Với tu vi của nhị trưởng lão, muốn một quyền đánh nát ông ấy, quyền ảnh ít nhất phải cỡ một ngọn núi to. Quyền ảnh này của Diệp Bắc Minh, còn chưa đủ tư cách gãi ngứa cho nhị trưởng lão”
Nhưng mà ông ta mới dứt lời, chỉ nghe “bùm” một tiếng thật to.
Quyền ảnh kết tụ đánh lên ngực nhị trưởng lão.
Sau đó chỉ thấy ngực nhị trưởng lão nhanh chóng lõm xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy được, mà sau lưng ông ta thì lồi ra, nhị trưởng lão vốn thẳng tắp, lúc này cong như con tôm.
Ngay sau đó.
Phụt!
Nhị trưởng lão phun ra máu tươi. Ngay sau đó giống như quả bóng đá bay vút ra ngoài, cuối cùng đập mạnh xuống mặt đất.
Khiến mặt đất được trộn lẫn thép bùn, bị đập ra một cái hố hình người sâu hơn ba mét.
Mọi người kinh ngạc tới mức ngây người, tất cả đều trợn mắt há miệng!
Không ai có thể ngờ tới một quyền ảnh nhỏ như vậy, vậy mà ẩn chứa năng lượng khủng bố như thế, có thể đánh nhị trưởng lão Thiên Thiên Cảnh viên mãn hậu kỳ bị thương nặng.
“Nhị trưởng lão!”
Yên tĩnh một lát xong, có đám đệ tử chạy tới bên cạnh hố hình người, khi thấy bộ dạng thê thảm của nhị trưởng lão, bọn họ đều kinh hãi kêu lên.
Rất nhanh, tông chủ và các trưởng lão khác cũng chạy tới bên cạnh hố hình người.
Vừa nhìn cái hố, khóe mắt tất cả bọn họ đều giật giật, vẻ mặt càng nghiêm trọng như có thể vặn ra nước.
Chỉ thấy toàn thân nhị trưởng lão che kín vết nứt, máu tươi từ trong kết nứt thâm nhập mà ra, miệng càng khạc ra thứ gì đó màu đỏ tươi, muốn nói chuyện nhưng không thể nói ra được. Đôi mắt thì trợn to như con cá chết, trong mắt đều là kinh ngạc, giật mình, sợ hãi, khó có thể tin, cùng với hối hận.
“Nội tạng đều bị đánh nát ra, xem ra nhị trưởng lão không thể sống nổi, cho dù là Đại La Kim Tiên hạ phàm, cũng không thể chữa trị.
Rất lâu sau, một trưởng lão chuyên phụ trách chữa trị thương thế lắc đầu giận dữ nói.
Nghe thấy những lời này, mọi người giận dữ!
“Diệp Bắc Minh thật quá đáng, cậu ta vốn giết hại tứ trưởng lão, bây giờ ngay cả nhị trưởng lão cũng không sống được, có thể nói là trong một đêm giết hai trưởng lão của tông môn chúng ta, cậu ta đúng là tội đáng chết vạn lần!” Đại trưởng lão tức tới mức bộ ngực lên xuống kịch liệt, nghiến răng nghiến lợi, có dấu hiệu như núi lửa sắp phun trào.
Kết quả một câu kế tiếp của Diệp Thiên, lại càng khiến Huyền Thanh Tông bùng nổ rồi.
“Ba năm trước, tôi dùng tâm niệm khiến ngũ trưởng lão tông môn các ông tự bạo. Ngày hôm qua tôi giết tam trưởng lão và trưởng lão của tám tông môn lớn canh giữ ở hang ổ Huyền Kiếm Tông. Nói một cách chính xác, tôi giết tổng cộng bốn trưởng lão của tông môn các ông rồi.” Hai tay Diệp Thiên để ở sau lưng, đứng trên kim đỉnh, nhìn phía dưới thản nhiên nói.
“Cái gì? Tam trưởng lão cũng đã chết rồi sao?”
“Trời ạ! Nếu cậu ta giết hại bốn vị trưởng lão của tông môn chúng ta! Quả thực là tội đáng chết vạn lần!”
“Quá ác liệt! Hành động của cậu ta quá ác liệt rồi! Đã nghiêm trọng mạo phạm điểm mấu chốt của tông môn chúng ta! Chết một trăm lần cũng không đủ cho tông môn chúng ta giải mối hận!”
Tông chủ lại càng hận tới mức nghiến răng ken két, áo và mái tóc dài không gió mà bay, đôi mắt đỏ bừng có thể rỉ ra máu. Chỉ vào Diệp Thiên giận không kiềm chế được nói: “Đáng chết! Mày đúng là đáng chết! Nếu hôm nay không giết chết mày! Tao thề không làm người!”
Sau khi dứt lời, ông ta lạnh lùng quát: “Đại trưởng lão! Không tiếc trả giá lớn! Giết chết cậu ta cho tôi!”
“Dạ! Tông chủ!”
Đại trưởng lão lĩnh mệnh, lập tức nhảy lên cao trăm mét, xuất hiện cao hơn Diệp Thiên mười trượng.
“Một năm trước thành Kim Đan tới nay, còn chưa giao đấu với người nào, hôm nay tao mượn mày khai đao, mở ra uy phong của Kim Đan Thần Quân tao!”
Sau khi dứt lời, ông ta tế ra pháp thân ba trượng.
Nhất thời cả người ông ta tăng vọt, chiều cao đạt tới mười mét, giống như một pho tượng cự nhân thượng cổ ngang trời xuất thế, khủng bố tới mức khiến sắc mặt tất cả tu sĩ dưới Kim Đan thay đổi.
“Nhà quê chính là nhà quê, pháp thân chỉ có ba trượng, ngay cả Kim Đan phàm phẩm còn không bằng.” Diệp Thiên cười mỉa trong lòng.
Kim Đan tiên đạo chính thống phân thành sáu loại, phàm phẩm thấp nhất, tuyệt phẩm cao nhất.
Mà tu tiên đạo chính thống nhất Kim Đan phàm phẩm có pháp thân chín trượng, hạ phẩm mười hai trượng, thượng phẩm mười lăm trượng, tinh phẩm mười tám trượng, cực phẩm hai mươi tư trượng, tuyệt phẩm ba mươi ba trượng.
Nếu Diệp Thiên ngưng kết Kim Đan tuyệt phẩm thành công, có thể gọi ra pháp thân ba mươi ba trượng, cũng cao một trăm mét, loại Kim Đan thổ pháp thân mười mét so với pháp thân trăm mét, quả thực là khác một trời một vực.