**********
Giờ phút này không ai biết trong bụng Đường Nhã Dao đang cuồn cuộn như sóng thần, ngay cả ánh mặt cũng là vẻ sợ hãi vô tân.
Sau khi từ Thanh Châu trở lại, khuôn mặt của người đàn ông đó lúc nào cũng không ngừng xuất hiện trong tâm trí cô ta, mỗi lần nghĩ đến đều không khỏi rùng mình.
Cô ta không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả sức mạnh đáng sợ của người đàn ông này. Thậm chí sau khi ông chủ của cô ta thông báo tình hình cho ông nội, ông nội cũng không khỏi giật mình toát mồ hôi lạnh. Cô ta vẫn nhớ ông nội đã thở dài sau khi nghe tin từ Thanh Châu: “Người này là một song tu võ công hiếm thấy. Từ nay về sau chỉ có thể coi trọng chứ không bao giờ được đặc tội, nếu không bá chủ gia tộc sẽ bị người này hủy diệt”
Cô ta không nghi ngờ gì về những gì ông nội nói. Bởi cô ta đã tận mắt chứng kiến Diệp Thiên giết tông sư như gà, giết người như giết chó, chỉ cần một cử chỉ một thiếu nữ xinh đẹp cũng có thể trở thành một bà lão tám mươi tuổi. ít nhất thì ông của cô ta không có khả năng làm điều này. Vì vậy cô ta đang rất sốc khi lại nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Thiên. “Con mẹ mày, trở lại rồi à? Mau xuống xe cho ông đây rồi nhận chết đi. Nếu không tạo ngứa mắt tạo sẽ giết cả vợ mày!” Sở Hằng đỏ mắt hận thù khi Diệp Thiên quay lại, hướng tới chỗ anh hét lên. “Mau cút ra đây nhận chết đi!” Phan Dương và đám người cũng đồng thanh hội to.
Ngay cả Diệp Linh cũng không nhịn được hét lên “Diệp
Thiên, nếu anh còn yêu vợ mình thì ngoan ngoãn đến chịu đựng cơn giận của câu Hàng đi, nếu không không chỉ anh chết mà vợ của anh cũng chết, thậm chí hại chết cha mẹ của anh. “Diệp Thiên, anh căn bản không biết mình đang xúc phạm đến ai đâu. Đừng vọng tưởng trốn tránh nữa, có gan thì đi tới chịu hậu quả đi, chừa một đường sống cho chị dâu tôi.” Diệp Bình cũng nhảy ra hét lên. “Cho dù Vũ Thiên Linh ở đó cũng không thể cứu nổi anh. Mau cút ra đây, đừng hại cả nhà họ Diệp sẽ phải trả giá cho hành động của anh!” Diệp Hạo không nhịn được hét lên. “Diệp Linh, Diệp Bình, Diệp Hạo, các người câm miệng lại hết cho tôi!” Hắn hừ lạnh, sau đó hưởng tới đảm người nói tiếp: “Các người ở đây ồn ào cái gì? Không cần phải ép nữa, nếu thấy không thoải mái thì tới chỗ tôi, tôi đảm bảo sẽ không đánh chết các người.” “Cái đệch!” Sở Hằng tức giận đến mức chửi rủa: “Chết tiệt, mày đừng quá tự phụ, đừng cho rằng ở trên xe thì bọn tao không làm gì được mày? Có tin tao gọi trăm chiếc Hummer ra đè bẹp mày không?”
Phan Dương và những người khác cũng đe dọa.
Lúc này, toàn bộ đấu trường đầy tiếng ồn ào của động cơ. Đúng lúc đó một giọng nói tức giận vang lên: “Im hết cho tôi!”
Đường Nhã Dao đột ngột lên tiếng.
Tất cả mọi người bỗng trở nên yên lặng.
Sau đó nhìn thấy Đường Nhã Dao được hơn một chục vệ sĩ võ thuật bao lấy xung quanh đang sải đôi chân đẹp của mình hướng về phía Diệp Thiên. “Này này này, Nhã Dao, đây là một tên điên mất trí, cô cần thận kẻo bị hàn đạp chân ga đâm phải cô” Sở Hằng vội vàng chạy theo nhắc nhở. lên:
Nhưng không như cậu ta nghĩ, Đường Nhã Dao dữ dội hét “Cút đi cho tôi!
Sở Hằng sửng sốt, bất mãn nói: “Được rồi, cô không sợ chết thì cứ coi như tôi chưa nói gì.”
Nói xong cậu ta bước sang một bên và lẩm bẩm: “Tôi khuyện có mà cô không nghe, đến lúc đấy ngôi khóc thì tôi chỉ biết đứng ra chỗ khác cười” “Cậu Hằng, cử để Đường Nhã Dao đi vào chỗ chết đi. Nếu kẻ mất trí kia cũng dám đánh cô ta, dưới sự tức giận của hai nhà Đường Sở thì hàn không biết sẽ phải chết thành dạng gì.” Phần Dương thì thầm. “Cũng có lý” Sở Hằng và những người khác đều đồng ý, sau đó họ dạt ra một bên, đứng như xem kịch hay. “Diệp Thiên, sao em cảm thấy cô gái đang tiến đến đây có vẻ hơi quen.” Tần Liên Tâm đột nhiên nói nhỏ. Diệp Thiên cười nói:“Khi đấu giả Ngọc cốt ô, cô ấy đã trả giá rất cao. “À, giờ em mới nhớ ra, thảo nào thấy quen quen. Tần Liên
Tâm đột nhiên nhận ra, nhưng cô lại cau mày: “Vậy thì cô ấy là thù hay bạn? “Đợi cô ấy đến thì sẽ biết.” Diệp Thiên cười nói.
Tần Liên Tâm trầm ngâm gật đầu, trong lòng nói: Hy vọng không phải phiền phức.
Ngay sau đó khi Đường Nhã Dao chỉ còn cách Diệp Thiên vài bước. Diệp Linh chứng kiến hình ảnh trước mặt không giấu được sự kích động trong lòng, hét lên: “Diệp Thiên, kiếp sau anh hãy là người tốt. Đừng làm kẻ điên nữa.”
Vừa dứt lời cô ta thấy Đường Nhã Dao dừng lại, chấp tay thành quyền nói với Diệp Thiên rồi kính cẩn thốt lên vài câu “Anh Thiên, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Đột nhiên đảm người nhà giàu kia mà đứng đầu là Sở Hằng, tất cả đều kinh ngạc, nghi ngờ và khó hiểu, thậm chí không thể tin được, ai nấy đều bày ra bộ mặt phức tạp.
Một đám con cháu nhà họ Diệp cũng mắt tròn mắt dẹt vì kinh ngạc.
Diệp Thiên không chỉ biết Vũ Thiên Linh, mà còn biết cả
Đường Nhã Dao? Trời! Làm thế nào mà hắn- con trai của một chủ cửa hàng mì ở khu bình dân thành phố Giang Thành lại quen được những cô tiểu thư thiên kim của gia tộc lớn như vậy!
Tất cả họ đều choáng váng, cảm thấy rằng tam quan sắp bị lật đổ
Điều này quá là phi lý rồi! “Ừ, có chút bất ngờ.” Diệp Thiên cười nhạt nhìn Đường Nhã
Dao.
Đường Nhã Dao lại chào hỏi Tần Liên Tâm, sau đó nói: “Anh Diệp và vợ có thể nể mặt tôi, tối nay tới nhà tôi ăn bữa cơm hay không?”
Cô ta nhớ ông nội đã nói nếu có cơ hội nhất định phải kết bạn với Diệp Thiên. “Lòng tốt của cô Dao tôi xin nhận.” Diệp Thiên từ chối: “Tôi đến thủ đô lần này đặc biệt là để mừng thọ ông nội tôi. Thường ngày đã không có nhiều thời gian ăn cơm với ông nên xin thứ lỗi không thể tới nhà cô được. hói. “A? Mừng thọ của ông Xương là khi nào?” Đường Nhã Dao “Tối ngày kia.” “Cảm ơn anh Thiên đã nói với tôi, tối ngày kia tôi nhất định sẽ nói với ông nội và mang một món quà lớn đến chúc mừng mừng thọ ông Xương” Đường Nhã Dao tin rằng ông nội nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ Diệp Thiên này. “Được. Diệp Thiên gật gật đầu, đột nhiên mặt dày hỏi: “Đúng rồi, cô có thể cho tôi mượn xe có vài ngày không?” “Anh Thiên nói gì vậy, bây giờ tôi sẽ cho người mang chiếc xe thể thao đắt tiền nhất trong trường đua lái qua đưa cho anh.” “Không cần, cái này là được rồi.” Diệp Thiên xua tay: “Chuyện còn lại cô có thể xử lý nốt không? Nếu được thì tôi dẫn vợ tôi đi một đoạn hóng gió” “Anh Thiên yên tâm, chuyện nhỏ này tôi có thể giải quyết ngực nói. được.” Đường Nhã Dao vỗ “Được, vậy tôi lui trước.
Nói xong Diệp Thiên rời đi như một cơn gió. “Chuyện gì vậy? Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?” Sở Hãng hét lên khi thấy Diệp Thiên lái chiếc Lamborghini rời đi.
Vì khoảng cách xa nên cậu ta không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Diệp Thiên và Đường Nhã Dao, vô cùng hoang mang và khó hiểu về sự rời đi đột ngột của Diệp Thiên. “Không biết thừa cậu Hãng”
Những người kia như Phan Dương, cũng bối rối và không thể hiểu nổi.
Mà chết lặng nhất là đám con cháu nhà họ Diệp, bọn họ cảm thấy như mình đang mơ. “Đường Nhã Dao, ý của cô là gì? Sao lại để tên điên đó đi mà không có sự đồng ý của tôi?” Sở Hằng lúc này rốt cuộc cũng không nhịn được, không vui mà bước tới. “Hừ!” Đường Nhã Dao hai tay chống nạnh đáp: “Anh là ai cơ chứ, đây là địa bàn nhà họ Đường của tôi, tôi để bạn của tôi đi cần anh đồng ý? Đùa gì vậy? “Cô!” Sở Hằng chỉ cảm thấy phổi sắp nổ tung, tức giận nói: “Đừng nói anh ta là bạn của cô, cho dù có là bạn trai của cô, anh ta đâm xe tôi còn đụng vào tôi. Cô có nên cho tôi một lời giải thích, cho anh em tôi một lời giải thích không? “Giải thích đúng không? Được.” Đường Nhã Dao lấy điện thoại di động ra, nói: “Hỏng ba chiếc xe, cộng thêm tiền thuốc men, tổn thất tinh thần và các khoản khác. 500 tỷ đủ chưa? Đủ thì báo số thẻ, bà đây đưa tiền. Nếu không đủ thì là 700 tỷ, không đủ nữa thì 1000 tỷ, bà đây không thiếu tiền
Sở Hằng khóc không ra nước mắt nói: “Tôi không thiếu tiền, thứ tôi muốn là trút giận. Trút giận cô có hiểu không? “Vậy thì đi ra ngoài!” Đường Nhã Dao chỉ về phía cửa. “Tôi là..” Sở Hằng tức giận đến mức muốn cho Đường Nhã Dao một tát, nhưng vì ông nội cô ta lợi hại hơn ông nội cậu ta nên chỉ có thể gầm lên: “Vậy thì tôi con mẹ nó đến nhà họ Diệp để trút giận!”
Nói xong cậu ta bực bội quay đi, nhưng mới bước được hai bước lại nghe thấy Đường Nhã Dao nói: “Nếu anh dám làm phiên nhà họ Diệp, tôi sẽ đưa ông nội đến nhà họ Sở của anh làm phiên “ “Cô dám!” Sở Hàng quay người trừng mắt nhìn Đường Nhã
Dao. “Hừ.” Đường Nhã Dao khịt mũi: “Nếu không tin tôi, anh có thể thử. Tôi đảm bảo ông nội tôi sẽ đánh ông nội anh khóc luôn.
Sở Hằng
Con mẹ nó! Trên đời này làm sao lại có một người phụ nữ điên cuồng vô lý như vậy! Dao, cùng chờ xem!” Sở Hằng tức giận vẫy tay “Đường Nhã bỏ đi, không quên ra lệnh cho đám người Diệp Linh rời đi.
Hơn nửa giờ sau, bên trong hộp của một hội quán. Sở Hằng ngồi trên sô pha uống hết lỵ này đến lý khác, Diệp Linh và đảm hậu bối nhà họ Diệp khác đang run rẩy đứng. “Cậu Hằng, hay là giết vài người cho hả giận” Phan Dương trừng mắt nhìn đám người Diệp Bình nói: “Tôi không giết bọn chúng thì lão Diệp kia có thể nhẹ tay tha cho tên mất trí đó. “Cũng có lý!” Đám người giàu có kia đồng ý.
Nghe vậy một đám hậu bối nhà họ Diệp đều bị kinh hãi làm cho tê liệt.
Ngay lúc Sở Hằng đang chuẩn bị xử, linh cảm của Diệp Linh lỏe lên, cô ta đột nhiên hét lên: “Cậu Hằng, xin anh đừng trút giận lên chúng tôi. Tôi có một thủ đoạn có thể khiến anh trả thù, còn có thể trả thù cả Đường Nhã Dao” “Nói.” Sở Hằng sẵn sàng nghe.
Diệp Linh ngay lập tức nói: “ Anh Hằng nên biết cậu Hoặc Vẫn thích Đường Nhã Dao. Anh có thể nói với cậu Hoặc Vân rằng Đường Nhã Dao không ngần ngại kéo cả ông nội ra tay bảo vệ cho tên điên đó. Cậu Hoắc Vân nhất định sẽ nổi cơn ghen sau khi nghe chuyện này. Đến lúc đó anh có thể liên thủ với cậu Hoặc Vận để trừ khử kẻ điên Diệp Thiên. “ “Gia tộc mạnh nhất thủ đô là nhà họ Hoặc, chỉ cần cậu Hoặc Vân Thâm ra tay, không ai có thể bảo vệ Diệp Thiên ngoại trừ vài nhân vật thực sự lớn. “Đúng vậy!” Sở Hằng sau khi nghe lời này cảm thán “Không ngờ cô cũng khá thông minh đấy, thủ đoạn này thật hay “Vậy anh Hàng có thể thả chúng tôi đi không?” Diệp Linh hỏi. “Đêm nay ngủ với tôi, tôi sẽ tha cho cô.” Sở Hằng nói. Diệp Linh đồng ý không chút do dự. Sở Hằng- một chàng trai siêu trẻ, chính là hoàng tử quyến rũ trong tâm trí có, nếu có thể năm lấy trái tim của cậu ta mà gả vào nhà họ Sở thì sẽ rất the dien.
Vì vậy Diệp Linh chủ động ôm cậu ta cẩn thận từng li từng tí một, Diệp Bình đều nâng ly chúc mừng, cũng không phản đối quyết định của Diệp Linh.
Bằng cách này không chỉ Sở Hằng có thể tha cho họ mà nếu
Diệp Linh sống tốt và Sở Hằng thích cô ta thì họ sẽ có chỗ đứng trong xã hội thượng lưu của thủ đô. “Đúng rồi, tôi nghe nói ngày kia là mừng thọ của ông lão nhà họ Diệp phải không?” Sở Hằng đột nhiên hỏi. “Vâng, anh Hằng.” Diệp Linh gật đầu nói: “Anh Hằng cũng định tới mừng thọ ông tôi ư?” “Ông nội cô là cái gì chứ?” Sở Hằng ánh mắt trống rỗng nói: “Tôi đang suy nghĩ nếu như Hoắc Vân đồng ý cùng chúng ta giết tên đó, vậy chờ đến ngày mừng thọ ông lão nhà các người, tôi sẽ giết tên điên đó trước mặt ông ấy. Tôi muốn người trong gia tộc họ Diệp biết rằng tôi- Sở Hằng, là sự tồn tại mà các người không thể coi thường!”
Đám con cháu của nhà họ Diệp đều rất ngạc nhiên.
Sở Hằng định biến hỉ sự của ông lão thành tang lễ? Hai ngày sau, nhà họ Diệp cuối cùng cũng tổ chức mừng thọ 80 tuổi cho ông lão.