Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 159: Chương 159: Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh




Đúng lúc này một đứa cháu nhỏ của nhà họ Diệp cũng chạy đến, bọn họ đã lớn rồi nhưng chưa từng nhìn thấy chú ba trông như thế nào. Thời điểm Diệp Diệu Hà rời khỏi nhà họ Diệp, hậu bối lớn nhất của nhà họ Diệp vẫn còn đang ở truồng tắm mưa, nhiều người còn chưa ra đời nữa. “Đây là chủ ba sao? Sao trông già hơn bác cả nữa?” “Mà đây có phải thím ba không? Hình như là túi Armani, đồ nhải siêu giống luôn thì phải? Còn ông em họ kia mặc đồ Gucci, cũng là đồ nhái sao?” “Xem ra gia đình chủ ba cũng hao tổn không ít tâm tư cho chuyển trở về này nhỉ. Thực là vất vả cho nhà chủ ba rồi.”

Những người con cháu nhà họ Diệp đều nhỏ giọng nói thì thầm khi nhìn thấy ông chủ thứ ba nhà họ Diệp đi tới, trong mắt đều là vẻ khinh thường. Ngay sau đó Diệp Diệu Hà đã chạy đến chỗ cha già của mình. Sau khi đặt chiếc vali xuống, ông quỳ trước mặt cha mình: “Cha, Diệu Hà bất hiếu, đã hai mươi tám năm rồi con mới trở lại gặp cha. Cha đã giả mất rồi.” Lúc này ông đã rơi nước mắt. “Về là tốt rồi, về là tốt rồi.” Trước mắt Diệp Minh Xương cũng dần trở nên mơ hồ, sờ sờ đầu tóc muối tiêu của con mình sau đó đỡ Diệp Diệu Hà đứng dậy nghẹn ngào nói: “Khi con rời nhà, con vẫn là một thanh niên. Đến nay tóc con đã bạc rồi, mấy năm nay có phải vất vả lắm không con?” “Khổ cực có đáng là gì, chỉ là con nhớ cha thôi.” Diệp Diệu Hà lau đi giọt nước mắt hạnh phúc trên mặt nghẹn ngào nói. Ông Diệp cười khả khả: “Nếu như con thật sự nhớ ta như vậy, sao không sớm trở về thăm cha một chút.”

Diệp Diệu Hà: “

Không phải cha bắt con rời khỏi nhà họ Diệp, không nhận con trai nữa, lại còn không được bước vào nhà họ Diệp nửa bước, dù con có muốn trở lại gặp cha cũng sợ cha tức giận. Nhìn thấy Diệp Diệu Hà như đang suy nghĩ gì đó, ông Diệp lại cười khả khả, lúc này Dương Thục Thanh cùng Diệp Thiên đi tới, Diệp Diệu Hà dắt tay bọn họ cũng chào hỏi với ông Diệp “Cha/ Ông nội.” Cả Dương Thục Thanh và Diệp Thiên cung kính chào. Diệp Minh Xương mim cười đầy miễn cưỡng sau đó đưa bọn họ vào nhà. Thực ra ông không thích Dương Thục Thanh và Diệp Thiên, thậm chí ông còn chưa quên được năm đó Dương Thục Thanh dụ dỗ Diệp Diệu Hà rời nhà ra đi, nhưng ông cũng không trách nữa. Dù sao thì thời gian cũng không thể quay ngược lại, có trách cứ cũng vô nghĩa. Về phần Diệp Thiên không cần nói cũng biết rằng mấy ngày trước đủ mọi thể loại giả thuyết về hắn đã lan truyền trong nhà họ Diệp, ông dù biết chuyện này là do trong nhà đàm tiểu ra mà thôi nhưng cũng không quá thích đứa cháu này. Không lâu sau Diệp Minh Xương nhờ người hầu sắp xếp một phòng cho gia đình ba người Diệp Diệu Hà. Sau khi chào hỏi cả gia đình ba người bước vào một đại sảnh sang trọng rộng hơn một nghìn mét vuông, là nơi tập trung ăn uống của cả gia đình. Khi sắp tới bữa ăn, tất cả các thành viên trong gia đình họ Diệp đều tập trung ở sảnh đợi. Tổng số đàn ông, phụ nữ và trẻ em là bảy mươi đến tám mươi người, đó là còn chưa kể một số cháu chất do quá bận việc học hay sự nghiệp còn chưa về được. “Chú ba, lại đây, anh em chúng ta cùng ông cụ tán gẫu đi, để chị dâu cũng các chị em tán gẫu chuyện nhà cho tiện hơn, chúng ta dù sao cũng là anh em ruột thịt mà.” Người ngồi bên chiếc bàn trà bằng gỗ gụ vừa pha trà một cách điều luyện vừa chào hỏi nói. Ông ta tên là Diệp Diệu Đông, con trai cả của Diệp Minh Xương, và là chủ tịch hiện tại của tập đoàn nhà họ Diệp. Lúc này người con thứ hai, thứ tư và thứ năm cũng đang ngồi quanh bàn trà. Nghe thấy tiếng chào hỏi, Diệp Diệu Hà giải thích với vợ và con trai vài câu rồi bước nhanh tới chỗ bàn trà. Ngay sau đó một nhóm phụ nữ ăn mặc như những quý bà giàu có đi đến và lôi kéo Dương Thục Thanh đến phía bên kia của ghế sofa để trò chuyện. Diệp Thiên lập tức trở thành một đứa trẻ không có người quan tâm nhưng điều này cũng tạo cho hắn một chút không gian yên tĩnh. Một mình hàn tìm một chỗ ngồi xuống nhàn rồi chậm rãi ăn trái cây. Ở đây không phải là không có bạn bè đồng trang lửa, ngược lại trong hội trường có hơn năm mươi người đàn ông và phụ nữ cùng thế hệ với hàn. Họ đều là anh em họ, cũng như một số cặp vợ chồng, bạn trai và bạn gái của mấy người đó. Có thể nói con cháu của nhà họ Diệp thực sự rất động. Chỉ là lúc này nhóm anh em này chia thành hai đảm, một đảm thanh niên khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi và nhóm nữ khoảng hai mươi hai tuổi. Hai đám người đó vậy quanh một người. Người con trai đó tên là Diệp Minh, anh ta là con trai cả của anh cả Diệp Diệu Đông, khôi ngô tuấn tú, tốt nghiệp Đại học Kyoto Nhật Bản và hiện là chủ tịch tập đoàn nhà họ Diệp. Đây có thể nói là người trẻ tuổi đầy triển vọng, được nhiều người phụ nữ trong giới thượng lưu thủ đô coi là Hoàng tử trong lòng. “Anh cả, nghe nói Vương Dĩnh, con gái thứ ba của nhà họ Vương đang theo đuổi anh thật sao?” “Nếu anh họ em có thể cưới một cô gái họ Vương làm vợ, điều đó thật sự rất tuyệt vời!” “Kể từ khi bệnh liệt của Vương Thiên Trường được chữa khỏi, địa vị của nhà họ Vương đã trở lại hàng ngũ tử đại gia tộc. Tuy rằng tồn tại dưới cùng nhưng cũng rất có thể lực. Nếu anh cả cưới một người con cháu của nhà họ Vương làm vợ thì anh ấy sẽ có địa vị ở thủ đô. “Tôi chắc chắn gia tộc ta cũng sẽ được nhảy lên một tầm cao mới.

Một nhóm thanh thiếu niên không ngừng bàn tán xung quanh Diệp Minh. Và người còn lại được vây quanh là cô gái tên Diệp Linh, con gái lớn của gia đình nhà chủ thứ năm. Cô ta xinh đẹp và quyến rũ, là một ngôi sao đang lên trong làng giải trí. Cô ta có thể ca hát và diễn xuất. Đã tham gia một số bộ phim kể từ khi ra mắt cách đây 3 năm, được nhiều đạo diễn nổi tiếng ưu ái, con đường ngôi sao suôn sẻ không giới hạn. “Linh à, cảnh hôn của Thái Khôn có phải là hôn thật không?” “Em thực sự ghen tị với chị ấy, chị ấy thường tham dự các sự kiện với rất nhiều người nổi tiếng, và còn có một nhóm người hãm mộ tiếp ứng nữa.” “Người theo dõi Facebook của chị Diệp Linh chạc hơn 10 triệu rồi, đúng không nhỉ?”

Một nhóm các cô gái cứ thế đảo tới đảo lui không ngừng. Vì lý do này Diệp Thiên bị cô lập ở một bên, không ai cùng hắn nói một lời nào. “Anh ơi, anh à, anh giúp em bóc quả óc chó này, em chơi với anh được không?” Có lẽ vì không thấy ai chơi với Diệp Thiên nên một cô bé nhỏ bốn, năm tuổi xinh xắn đi về phía Diệp Thiên, cầm theo một quả óc chó có hình dáng đẹp mắt. Diệp Thiên cười cười ôm cô bé lên trên ghế sô pha nói: “Đây là quả óc chó đồ chơi, giả phải vài chục triệu đó, không thể bóc ra được, anh giúp em bóc một quả quýt được không?” “Được, được.” Cô bé cứ thế mim cười dễ thương. Vì vậy Diệp Thiên đã lấy một quả quýt và bóc nó ra. Đột nhiên một giọng nói khinh thường truyền vào màng nhĩ của Diệp Thiên: “Đồ quê mùa”

Diệp Linh bước đến, đặt hai tay lên ngực chế nhạo:“ Những người dưới đáy xã hội thật không có mắt nhìn đồ mà. Tôi đã mua hai quả óc chó với giá gần chín trăm triệu cho ông nội chơi, một quả có giá gần bốn trăm năm mươi triệu. Vài chục triệu sao, thật vô cùng nực cười. Không ai nói anh ít hiểu biết nhưng nếu anh không há miệng ra nói linh tinh, thì cũng không đến nỗi khiến người ta buồn nôn đầu.” Nói đến đây cô ta giật lấy quả óc chó từ cô bé kia, vỗ vai cô bé than thở: “Con nít hư, đây là quả óc chó mà chị mua cho ông nội. Vậy mà em dám dùng để mua vui cho người khác à? May mà chị gái phát hiện kịp thời nếu không chị chắc chắn sẽ đánh em

Cô bé nhỏ vùi đầu vào vòng tay của Diệp Thiên sợ hãi. Lúc này tất cả thế hệ trẻ tuổi của Diệp gia đều nhìn sang, ánh mắt đều rơi vào Diệp Thiên. Có sự khinh miệt, chế giễu, coi thường, thờ ơ và hóng kịch vui, còn có cả những ánh mắt đầy phức tạp.

Diệp Thiên mỉm cười và xoa xoa đầu của cô bé, thay vì chú ý đến Diệp Linh anh thích nói chuyện với cô bé này hơn: “Em gái nhỏ thích ăn quả óc chó như thế à? Hay anh sẽ cho người mang đến mấy ký lỗ óc chó, gõ ra cho em ăn được không?” “Được, được.” Đôi mắt của cô bé nhỏ nheo lại thành hình lưỡi liêm với một nụ cười thật xinh xắn.

Phụt Diệp Linh trực tiếp cười nói: “Anh như vậy còn mua mấy kỷ quả óc chó, còn nói dối em gái của tôi. Đầu óc anh bị làm sao vậy? Loại này mà có thể mua được mấy kí ư? “ “Tôi nói vậy thì sao?” “Tôi có nghe chủ thứ tư nói về cậu. Lương tháng của cậu chỉ khoảng ba hoặc bốn triệu. Tuy không tệ nhưng cậu sẽ phải ăn uống hơn hai năm mới đủ tiền mua. Diệp Linh chỉ bỏ ra chút một ít cát-xê nhưng e rằng cậu sẽ phải nhịn ăn uống mấy trăm năm mới đủ tiền, không biết em họ mình có sống được lâu như vậy không?” Diệp Hạo ước tới chua xót nói. “Anh Hào không được như vậy. Nhỡ anh họ tôi được thăng chức, tăng lương thì sao? Hay tự mình khởi nghiệp? Nhưng anh họ tôi có chăm chỉ đến đâu cũng có thể mua được vài ký quả óc chó. Tôi sợ anh ấy sẽ bằng tuổi ông nội.

Diệp Linh cũng bước tới chế nhạo. Các thế hệ trẻ của gia tộc Diệp khác cũng nhìn Diệp Thiên một cái nhìn xấu xa. Diệp Thiên không muốn để ý đến bọn họ nhưng từng người từng người thì nhau chế giễu khiến hắn có chút không vui, nhìn Diệp Linh nói: “Không biết cô bị người ta lừa gạt ra sao mới mua một quả óc chó hỏng thế này. Một trăm chín mươi ngàn, mỗi năm làm ra cả trăm quả, tôi có thể mua cho cô cả một xe ô tô.”

Diệp Linh sắc mặt lập tức trở nên xấu xí sau khi nghe những lời đó, cô ta tức giận nói: “Anh biết cái rầm, đây là quả óc chó, được một nhà điêu khắc bậc thầy lựa chọn và chạm khắc cần thận, cộng với nhiều năm kinh nghiệm khiến bề mặt đỏ tươi và mịn. Bây giờ mua một quả cũng tới mấy trăm triệu rồi. Nếu anh không hiểu thì đừng cố

Diệp Thiên cười tủm tỉm nói: “Đây rõ ràng là gia công bằng máy, nhuộm nhân tạo và làm giả, thật sự là quý giá như cô nói mà cô giao cho ông, ông lại đưa cho em gái cô hay sao? Điều này cho thấy ông đã biết là giả từ lâu nên không thèm ngó ngàng và cho phép em gái cô nghịch nó. Thật nực cười khi cô vẫn coi nó là bảo bối” “Anh nói láo!” Diệp Linh đỏ bừng mặt nói: “Anh chính là vì nghèo chưa từng thấy thiên hạ nên mới nói là giả, anh thì biết cái quái gì chứ? Về phần em gái của tôi, là bởi vì con bé Là con út trong gia đình nên được ông nội chiều chuộng, cho con bé một quả óc chó để chơi cùng. Con bé đã nói muốn ăn chính vi nó không biết rõ thứ gì?” “Tôi nói sai hay không thì cứ thử lấy một bát giấm trắng ngâm quả óc chó trong đó mười phút. Đảm bảo giấm trắng sẽ chuyển sang màu đỏ.” Diệp Thiên tự tin nói. Đơn giản thôi, thủ đoạn nhỏ này có thể giấu được hàn sao? “Hừ! Vậy để tôi chỉ cho anh xem!” Diệp Linh tức giận quay đầu lại không tin vào chuyện xấu xa này. Lúc này ông chủ Diệp Minh chưa nói chuyện đã lên tiếng: “Diệp nh, em cũng biết anh họ của mình chưa từng nhìn biết tới bên ngoài, vậy tại sao em lại tức giận với anh ấy? Có nhất thiết phải làm thí nghiệm đó vì anh ấy không?” “Ừ, em đang phát điên lên được đây. Em tức giận với một người nghèo, điều đó thực sự không thể giải thích được. Thời gian đó em nhận một quảng cáo và kiếm tiền triệu còn hơn. Cô ta tự hào quay đầu lại. Lúc này một giọng nói đột ngột vang lên. “Mấy đứa đang làm gì đấy?” Không ngờ ông Diệp đang cùng mấy người con trai tiếp về phía này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.