Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 161: Chương 161: Hoặc là ăn hết, hoặc là làm chó




**********

Ngay khi nghe thấy Diệp Thiên nói như vậy, lập tức khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều ánh mắt về phía ai?

Rất nhiều người tỏ vẻ nghi ngờ.

Ngay sau đó thím năm cười khẩy nói: “Mấy trăm cân quả óc chó, đừng nói với tôi toàn bộ đều là quả óc chó đồ chơi đáng giá tận mấy tỷ USD, cậu có thể bỏ ra sao? Hơn nữa cho dù có thể bỏ tiền ra thì trong một thời gian ngắn như vậy có thể làm ra được nhiều quả óc chó đến thế ư? Còn muốn đánh mặt tôi, có khi cậu còn bị tôi đánh nữa đó. “Mẹ nói đúng” Diệp Linh nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt khinh khỉnh và nói: “Anh coi quả óc chó đồ chơi này là thứ đồ rác rưởi bán ngoài đường sao, đâu có dễ dàng mua được như vậy chứ? Như tôi thấy trăm cân quả óc chó đồ chơi này của anh chắc là mua mấy trăm nghìn một cận đúng không, nếu đúng là loại óc chó đó thì tôi có thể mua tận mấy tấn để đè chết

Nghe thấy hai mẹ con họ nói vậy cả nhà họ Diệp cũng đều đồng ý theo, mấy trăm cân óc chó đồ chơi mà Diệp Thiên mua chắc chắn là loại óc chó mua mấy trăm nghìn một cân ở lề đường. “Lẽ nào hai mẹ con các người chưa nghe thấy quản gia nói rằng lai lịch của người kiểm soát an toàn cho lô hàng không hề đơn giản, thế thì quả óc chó có thể là loại tầm thường Diệp Thiên cười khẩy nói.

Nghe thấy nói vậy, hai mẹ con Diệp Linh rất ngạc nhiên. “Ông Lưu, người kiểm soát an toàn cho lô hàng là Ông lão lớn lập tức hỏi. “Đó là Khổng Ngọc Sơn ở khu phố cổ, ông Khổng“. Tiếng hít sâu đồng loạt vang lên

Ngay khi quản gia vừa nói xong, cả ông Xương lẫn đám con cháu trong nhà đều lập tức kinh ngạc.

Nhưng mà thim Năm vẫn tỏ vẻ khinh thường nói: “Một người ở khu phố đồ cổ thì có bối cảnh gì mà có những thứ này, có giàu như nhà họ Diệp của chúng ta không? “Đúng vậy, tôi còn tưởng là người có lại lịch lớn như thế nào cơ” Diệp Linh cũng thuận theo.

Nhưng không ngờ rằng vào lúc này lại vang lên một âm thanh chen vào. “Khổng Ngọc Sơn tôi không có lại lịch gì lớn, nhưng ngoài ông Ông Xương của nhà họ Diệp thì những người khác đều không đáng để tôi phải liếc mắt nhìn. À không, còn cả cậu Diệp Thiên nữa“.

Nhìn thấy một ông cụ khoảng tầm bảy mươi tuổi mặc đồ cổ trang, tay chấp sau lưng đang bước vào.

Lập tức thu hút ánh mắt của mọi người. “Anh Diệp Minh, Khổng Ngọc Sơn có bối cảnh như thế nào?

Sao lại nói năng kiêu ngạo như vậy, hình như em chưa từng nghe nhắc đến cái tên này bao giờ?” Có một thành viên nhỏ tuổi hơn Diệp Minh lên tiếng hỏi. “Đúng thế anh Diệp Minh, tên Khổng Ngọc Sơn có lại lịch như thế nào? Sao có thể xem thường chúng ta như vậy được?” Nhiều thành viên nhỏ tuổi cũng nhốn nháo lên tiếng

Sắc mặt của Diệp Minh hơi khó coi, anh ta nói: “Khổng Ngọc Sơn chính là chủ cửa hàng kho báu trên phố đồ cổ, tuy rằng tài sản chỉ vài chục tỷ nhưng danh tiếng của ông ấy rất nổi tiếng trong ngành đồ cổ. Ông ấy được mệnh danh là gương thần, bất kể là đồ đồng, thư pháp, đồ sứ hay đồ ngọc, chỉ cần là loại đồ cổ thì ông ấy liếc nhìn vài cái là có thể phân biệt được đó là đồ thật hay đồ giả, tỷ lệ chính xác đạt tới chín mươi chín phần trăm. Vì vậy những gia tộc giàu có và bốn gia tộc lớn ở thủ đô hễ gặp phải đồ cổ nào không xác định được thật giả thì đều nhờ Khổng Ngọc Sơn giúp đỡ. Điều này giúp Khổng Ngọc Sơn có thể kết bạn với hầu hết các gia chủ của những gia đình giàu có và gia tộc lớn, ông ấy có rất nhiều mối quan hệ. Ngay cả tôi cũng không thể so sánh được với ông ấy, cho nên ông nói năng kiêu ngạo thì cũng là điều đương nhiên.

Tiếng hít sâu lại vang lên

Lần này là đảm con cháu nhà họ Diệp phải hít một ngụm khí lạnh. “Ha ha, ông Khổng đó hả? Ông đến sao lại không báo trước một tiếng để tôi ra cổng tiếp đón” Lúc này Diệp Minh Xương vừa cười ha hạ vừa đi lên phía trước. “Để ông Xương phải chẽ cười rồi, tôi chỉ là đi giao hàng mà thôi, đâu dám để ông ra ngoài cổng đón tiếp được” Khổng Ngọc Sơn chấp tay chào hỏi.

Sau đó ông ấy lạnh lùng nhìn về phía hai mẹ con nhà thím năm, vẻ mặt không mấy vui vẻ nói: “Ông Diệp, đây là con dâu và cháu gái ông sao? Sao có thể ăn nói chua ngọa như vậy chứ?” “Đàn bà con gái trong nhà không hiểu chuyện, nói năng không suy nghĩ. Ông đừng tức giận” Diệp Minh Xương mỉm cười nói. Chủ năm vội vàng quát: “Hai người còn ngẩn ra đầy ư? Còn không mau xin lỗi ông Không?”

Lúc này thím năm và Diệp Linh mới nhận ra có vẻ như Khổng Ngọc Sơn không phải là người đơn giản, bọn họ liền cúi đầu xin lỗi.

Khổng Ngọc Sơn đã lấy lại được thể diện nên cũng không muốn tranh chấp với hai người phụ nữ, ông ấy mỉm cười nói: “Ông Xương, xin hỏi cậu Diệp Thiên là ai?”

Nụ cười của ông lão liên cứng lại.

Tên nhóc Diệp Thiên này là cái thá gì mà có thể khiến Khổng Ngọc Sơn gọi là cậu Diệp Thiên?

Lại còn tôn trọng gọi như vậy. Nhưng ông vẫn phải đưa tay lên chỉ: “Nó là Diệp Thiên, là con trai của tháng ba nhà tôi, lần đầu trở về nhà họ Diệp

Khổng Ngọc Sơn lập tức nhìn theo cánh tay của ông lão, nụ cười của ông ấy lập tức sững lại.

Tại sao còn trẻ như vậy?

Mặc dù trong lòng có nghi ngờ nhưng nhớ đến lời dặn dò của ông Vũ Thiên Trường Cầu Diệp Thiên là con rồng châu phương, ngay cả ông cụ Vũ cũng phải kính nể, ông ấy còn dặn dò phải đối xử lịch sự khi gặp hạn. Những gì không nên hỏi thì không được hỏi cho nên ông ấy cũng không dám lơ là. Ông ấy lập tức tiến lên vài bước cung kính chấp tay nói: “Cậu Diệp, tôi đã gửi lô hàng mà cậu yêu cầu đến rồi “Vậy thì chuyển vào trong đi“.

Khổng Ngọc Sơn lập tức dặn dò với những người bên ngoài “Mang vào đi“. “Diệp Thiên muốn làm cái quái gì vậy?” “Đừng nói với tôi rằng chỗ này đều là quả óc chó đồ chơi”. “Nếu tất cả đều là quả óc chó đồ chơi, vậy chúng phải đáng giá bao nhiêu tiền chứ?”

Nhìn thấy những túi óc chó được mang vào liên tục, cả nhà họ Diệp đều xì xào bàn tán. “Giả thân giả quỷ” Thím năm khinh thường nói.

Năm túi da rắn đều có vẻ rất nặng, cộng lại ít nhất là một trăm năm mươi cân, nếu tất cả đều là quả óc chó đồ chơi có chất lượng như những lời Diệp Linh nói thì tổng giá trị phải lên tới hơn hai tỷ USD, nhà chủ ba có thể bỏ ra nhiều tiền để mua chỗ óc chó đó sao?

Ngay cả ông lão cũng không thể mua nhiều như vậy. “Ông Khổng, đây là...?” Diệp Minh Xương lên tiếng hỏi.

Khổng Ngọc Sơn cười ha ha và nói: “Ông cũng biết tôi là nhà nghiên cứu đồ cổ, những năm này quả óc chó đồ chơi rất được thị trường ưa chuộng cho nên tôi cũng đã đầu tư rất nhiều tiền vào lĩnh vực này, cũng cử người đi lựa chọn cẩn thận những quả óc chó có chất lượng cao ở những vùng sản xuất quả óc chó, sau đó lại mời một nhóm thợ chạm khắc để đẽo gọt những quả óc chó này. Vừa rồi tôi có nhận được đơn hàng của cậu Diệp, liên lập tức đem tất cả chỗ quả óc chó đồ chơi đã được hoàn thành vận chuyển đến đây, tổng cộng có hơn một trăm năm mươi cân”.

Ông lão sững sờ ngay lập tức.

Ông đương nhiên biết Khổng Ngọc Sơn có tham gia làm quả óc cho đồ chơi, một quả óc chó vừa mới gia công xong có giá trị bản ra khoảng hai mươi triệu, một số được bán ở Trân Bảo Phường

Hơn một trăm năm mươi cân, vậy thì không phải lỗ óc chó đồ chơi này có giá trị hơn hai tỷ USD sao?

Diệp Thiên bỏ nhiều tiền như vậy để mua quả óc chó chỉ vì muốn chọc tức thím năm?

Những người khác trong nhà họ Diệp đều không khỏi sững

Lúc này Khổng Ngọc Sơn kêu người mở túi da rắn, bằng nhiên có rất nhiều quả óc chó lăn lóc trên sàn. Tất cả đều chưa nhuộm màu, quả nào quả nấy đều được chạm khắc rất tinh xảo và đẹp mắt. “Cậu Diệp Thiên có vừa ý không?” Khổng Ngọc Sơn mim cười nói.

Diệp Thiên liếc nhìn quả óc chó trên mặt đất rồi gật đầu: “Cũng được, cũng coi như là một sản phẩm có chất lượng, không phải là loại dùng máy móc chế tạo, thợ khắc chắc phải lấy tận hàng triệu tiền công khi làm ra một quả đúng không?” “Cậu Diệp Thiên đúng là có con mắt tinh tường, thợ khắc sẽ lấy một triệu sáu tiền công khi làm ra một quả, đều là những thợ khác có tiếng trong nước. Người mạnh nhất cũng chỉ có thể chạm khắc được hơn chục quả mỗi ngày” Khổng Ngọc Sơn đáp. “Hừ” Diệp Linh khinh thường nói: “Tôi còn tưởng là thứ tốt gì cơ, hóa ra là vừa mới khắc xong, cái này cũng có tư cách so sánh với quả óc chó đồ chơi của tôi sao?” “Diệp Thiên, anh đừng quên rằng phải ăn hết toàn bộ, nếu không ăn hết thì phải làm chó“.

Ban đầu thim năm hơi sững sờ nhưng nghe thấy con gái nói như vậy bà ta liền vui vẻ chạy ra nói với Diệp Thiên: “Vốn là tôi không muốn tính toán nhiều với cậu, nhưng không ngờ cậu lại mua mấy trăm cận đồ chơi hỏng này đến đây, số lượng có nhiều đến mấy cũng chả có tác dụng gì, chất lượng đầu có sánh bằng quả óc chó đồ chơi của Diệp Linh. Cậu hãy ăn hết đống óc chó đó đi, nếu không thì phải làm chó đó!

Sac mặt của Khổng Ngọc Sơn lập tức xấu đi khi nghe thấy lời này.

Diệp Thiên khinh thường cười nói: “Tôi đều đã nói rồi, cặp óc chó của các người là đồ giả, thật sự không hiểu hai người lấy đầu ra tự tin như vậy, có bản lĩnh thì đem ra cho ông Khổng kiểm định thử xem“. “Kiểm định thì kiểm định” Diệp Linh như đã có tính toán từ trước, cô ta đem quả óc chó đồ chơi đưa cho Khổng Ngọc Sơn. Ông nội đã nói là đồ thật rồi thì sao có thể là hàng giả được.

Kết quả Khổng Ngọc Sơn chỉ liếc mắt nhìn một cái, cưỡng cười nói với ông lão: “Ông Diệp này, tôi nhớ là hơn một năm trước ông đã cho tôi xem qua quả óc chó, lúc đó tôi cũng nói với ông đây là quả óc chó giả được nhuộm, nguyên liệu nhuộm có chứa chất gây ung thư, để lâu sẽ không tốt cho sức khỏe của con người, lúc đó tôi cũng bảo ông vứt đi rồi mà sao bây giờ nó còn ở đây?” “Cái gì?”

Hai mẹ con Diệp Linh và con cháu nhà họ Diệp đều sững trong phút chốc.

Thật sự là được nhuộm màu sao?

Sẽ bị ung thư? “Không tuyệt đối không thể.” Diệp Linh bị kích thích nói: là ông nhầm rồi. Tôi đã mua một cặp này với giá là bảy trăm sáu mươi triệu, sao có thể là giả “Cô nghi ngờ khả năng phân biệt của tôi sao?” Sắc mặt của

Khổng Ngọc Sơn đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Diệp Linh đang định nói phải, thì ông lão ngăn cô ta lại và nói: “Diệp Linh, chuyện đã đến nước này thì ông nội cũng không giấu giếm cháu. Quả óc chó này thật sự là đồ giả, không chỉ ông Khổng kiểm định qua mà ông cũng đã đưa cho các nhà kiểm định khác xem thử, bọn họ đều nói nó là đồ giả được nhuộm màu lên. Ông nội cũng không muốn nói thẳng vì sợ cháu đau lòng, hôm nay con bé Diệp Đường đến thư phòng của ông chơi, ông mới đưa cho con bé chơi, không ngờ lại làm lớn chuyện như vậy”.

Nói đến đây Diệp Minh Xương thở dài một hơi. Diệp Linh đột nhiên yếu ớt ngôi phịch xuống ghế, vẻ mặt hoang mang.

Thím năm cũng chết lặng, đầu óc trống rỗng.

Cả nhà họ Diệp cũng bàng hoàng.

Lúc này Diệp Thiên nhìn về phía thím năm và nói: “Một đêm, một mình thím ăn hết tất cả một trăm năm mươi cần óc chó này đi. Tôi cho phép thim gọi thêm cả Diệp Linh đến ăn cùng, sáng mại hai người không ăn hết thì tất cả đều là chó”. “Cậu... Thím năm tức giận nói: “Cho dù Diệp Linh tăng quá óc chó giả cho cha nhưng cũng không kém chất lượng hơn chỗ óc chó này của cậu, ai phải ăn còn chưa xác định đâu“.

Khổng Ngọc Sơn lập tức hét lên: “Tôi nói cho bà biết, giá của quả óc chó giả của bà cũng chỉ mấy trăm nghìn mà thôi. Còn chỗ óc chó của chúng tôi bán ở Trần Bảo Phường bản cho người ta với cái giá là hơn hai mươi triệu một quả, bà có tư cách gì mà dặm so sánh thứ đồ rác rưới của bà với quả óc chó của tôi?”

Thím năm lại hoảng loạn.

Những người khác cũng choáng váng.

Một quả hai mươi triệu, vậy thì một trăm năm mươi cân sẽ là hàng tỷ USD. “Cậu có thể thanh toán được hết thì tôi sẽ ăn!” Thím năm không tin Diệp Thiên sẽ bỏ ra được mấy tỷ USD.

Nhưng bà ta không ngờ rằng bà ta vừa dứt lời thì Khổng Ngọc Sơn lập tức nói: “Đã có người thanh toán lỗ óc chó này giúp cậu Diệp rồi”. Cái gì!

Ai đã trả tiền hộ Diệp Thiên?

Tất cả mọi người đều bị sốc. “Ông Khổng, là ai trả?” Ông lão dùng ánh mắt đầy ẩn ý kiếc nhìn Diệp Thiên một cái, sau đó mới lên tiếng hỏi. “Ông Xương không cần quan tâm đến chuyện này, thanh toán xong hết là được rồi, lỗ óc chó này cậu Diệp Thiên muốn xử lý như thế nào cũng được, tôi sẽ không hỏi thêm gì hết. khi ông ấy đang nói thì Diệp Thiên đã dùng búa đập nát một

Trái tim của đám người có mặt đều run lên. Dùng búa đập nát hai mươi triệu như vậy sao.

Bop!

Lại một quả khác.

Bộp! Bộp Bộp

Đập tan hàng chục quả cùng một lúc. “Diep Duong, Điểm, gạo nhỏ, mau đến đây ăn óc chó Diệp Thiên mim cười nói với ba đứa nhỏ. “Được a” Ba đứa nhỏ vui vẻ chạy đến ngồi xổm xuống ăn. Diệp Thiên tiếp tục đập, rất nhanh liên đập xong hàng trăm quả khác, mà ba đứa nhỏ cũng nhanh chóng ăn hết.

Ánh mắt của đám người có mặt đều như muốn rỉ ra máu.

Chỉ cảm thấy quá lãng phí!

Lúc này Diệp Thiên mới ném cái búa xuống, đứng dậy vỗ tay bình thản nói: “Thím năm, trước mặt thì thím có hai sự lựa chọn, một là đêm nay phải ăn hết chỗ óc chó này, hai là bò dưới đất sủa tiếng chó, thím tự chọn đi. qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.