Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 357: Chương 357: Hũ tro cốt cộng thêm bài vị thành nhân vật nổi bật






**********

Nghe thấy âm thanh xôn xao, Diệp Thiên nâng mắt lên nhìn, chỉ thấy một người đàn ông trung niên cao gầy, dẫn theo một người phụ nữ trẻ tuổi diêm dúa lòe loẹt, được một đám đàn ông đầy hình xăm vây quanh, bước từng bước vào hội trường.

Mà người phụ nữ diễm dủa lòe loẹt khoác lên tay người đàn ông trung niên kia, Diệp Thiên liếc mắt một cái có thể nhận ra, không phải người khác, đúng là

Trương Thủy Đồng.

Tối nay cô ta mặc phục dạ hội trễ ngực màu đỏ, trên cổ đeo chiếc vòng cổ thô như ngón cái, lễ phục dán sát vào người làm lộ rõ đường cong nóng bỏng của cô ta, cộng thêm nụ cười quyến rũ càng câu hồn nhiếp phách.

Sự xuất hiện của cô ta, lập tức khiến vô số phụ nữ ở đây trở nên ảm đạm. “Con gái của bác sĩ Trương đúng là có bản lĩnh, trước đây có rất nhiều người nói là mắt cô ta bị mù, không nắm chắc Chân Long là đại sư Diệp kia. Bây giờ nhìn đi, cô ấy không mù chút nào.”“Đúng vậy, nếu lúc đó cô ấy không ly hôn với đại sư Diệp kia, mà ở bên cạnh đại sư Diệp, nói không chừng giống như Tần Liên Tâm, không biết chết ở nơi nào rồi.” “Bây giờ nhìn đi, Trương Thủy Đồng giống như Võ Tắc Thiên phiên bản hiện đại, sau khi thay mấy người đàn ông, cuối cùng cũng đứng trên đỉnh phong, cùng Lâm đà chủ quân lâm thiên hạ, thật đúng là hâm mộ!”

Rất nhiều người nhỏ giọng bàn tán.

Rất nhanh, Trương Thụy Bắc và một đám ông chủ giàu có vây tới, từng đợt nịnh bợ lập tức vang lên trong hội trường.

Diệp Thiên nhìn lướt qua, ví dụ như hội trưởng hội kinh doanh Giang Thành, hội trưởng hiệp hội các xí nghiệp ở Giang Thành, người đứng đầu nhà họ Trần, người đứng đầu nhà họ Hàn, rất nhiều nhà giàu có ở Giang Thành, đều giống như con chó quay xung quanh Lâm Dịch Sơn và Trương Thủy Đồng.

Đương nhiên còn có rất nhiều ông chủ giàu có Diệp Thiên không biết. “Đại sư Diệp, trước đây lúc anh phát đạt như vậy, bọn họ cũng quay xung quanh anh như thế, hiện giờ bọn họ dùng phương thức như vậy quay xung quanh kẻ thù của anh, đúng là quá ghê tởm." Lãnh Hổ nhìn mà tràn ngập oán hận.

Diệp Thiên cười ha ha. “Xã hội hiện giờ là như vậy, lúc mình vẻ vang, một đám người đều tôn kính mình như thân, chỉ mong sao coi anh là tổ tông hầu hạ, lúc anh không vẻ vang, một đám người nhìn anh đều ghét bỏ, ước gì có thể giảm lên người anh.“Giống như Lãnh Hổ anh, năm đó anh đi theo ông Kim phong quang vô hạn, rất nhiều người đều gọi anh là anh Hổ hay ông Hổ, bây giờ anh đứng trước mặt mấy người kia, chỉ sợ sẽ bị bọn họ nhổ nước miếng. “Đúng là như vậy, lúc tôi lưu lạc đầu đường, rất nhiều người trước đây vô cùng cung kính với tôi, đều ném đồ bẩn lên người tôi, hoặc ném tiền lên đất bảo tôi nhặt, gương mặt đáng ghê tởm đó đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ.” Lãnh Hổ cảm khái nói. “Cho nên nói, biết bộ mặt đáng ghê tởm của những người này, thì đừng để ý tới cách làm vô liêm sỉ của bọn họ, anh càng để ý sẽ càng phiền não, coi bọn họ như không khí là được rồi, tránh cho lát nữa tôi làm thịt đám người của Hồng Thịnh, bọn họ lại mặt dày mày dạn nịnh nọt tôi, đến lúc đó anh lại thấy ghê tởm muốn chết." Diệp Thiên cười nói. “Cũng đúng, cũng đúng." Lãnh Hổ liên tục gật đầu.

Vì thế Diệp Thiên lại liếc mắt nhìn đám Lâm Dịch Sơn một cái, thản nhiên nói: “Anh xem, hung thủ giết hại ông Kim và ông Đỗ có ở đây không."

Lãnh Hổ nghe thấy thế, đôi mắt lập tức như chim ưng nhìn xung quanh.

Rất nhanh, anh ta chỉ một người đàn ông xăm hình rồng để râu quai nón, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chính là gã ta! Ngày đó chính là gã ta dẫn người đánh vào nhà họ Kim, lúc ấy tôi ở ngoài chống cự mấy người bị một tu sĩ đánh bay, nếu tôi đoán không sai, chắc chắn là gã ta giết ông Kim!”

Diệp Thiên gật đầu: “Người giết hại ông Đỗ là ai biết không?”“Tôi nghe nói là một đường chủ họ Châu thuộc hạ của Lâm Dịch Sơn đánh vào nhà họ Đỗ, còn trông như thế nào thì tôi không biết.” Lãnh Hổ nói.

Diệp Thiên lại gật đầu, nhưng mà hắn không vội ra tay, bởi vì hắn từng nói với Châu Hiếu, người của Hồng Thịnh tới đủ thì bắt đầu đại hội giám định bảo vât.

Hiện giờ đại hội giám định bảo vật còn chưa bắt đầu, nói lên người của Hồng Thịnh còn chưa tới đủ. “Nào, uống một lỵ, uống vì ông Kim ông Đỗ, cùng với tất cả anh em đã chết trong tay người của Hồng

Thịnh. Diệp Thiên nâng ly rượu vang lên cạn ly với

Lãnh Hổ.

Không lâu sau, lại có tiếng xôn xao truyền tới. “Nhìn kìa! Châu đường chủ của biển Nam Hải chúng ta đến đây!”

Diệp Thiên nghe thấy thế, nghĩ tới Lãnh Hổ nói người đánh vào nhà họ Đỗ là một đường chủ họ Châu, lúc này liền nghiêng đầu nhìn.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên hơi mập, dẫn theo một đám người cao to ngẩng cao đầu bước vào.

Đồng thời Diệp Thiên còn thấy được bên cạnh người đàn ông này, là một gương mặt quen thuộc.

Nhậm Vũ Phil

Không sai, đúng là Nhậm Vũ Phi

Tối nay cô ta mặc lễ phục dạ hội trễ ngực màu đen, lộ ra đường cong dáng người của cô ta vô cùng rõ ràng, phối thêm đôi môi đỏ mọng, càng để lộ ra khíchất lạnh lùng kiêu ngạo, giống như một công chúa cao cao tại thượng.

Sự xuất hiện của cô ta, lập tức kinh diễm toàn trường, tư thái đè ép tất cả phụ nữ ở đây không có ánh sáng, ngay cả Trương Thủy Đồng nhìn cô ta một cái, cũng lập tức sinh lòng ghen tị, gương mặt lập tức ảm đạm. “Sao Vũ Phỉ cũng tới đây?” Diệp Thiên nhíu mày.

Nhưng nhìn thấy người thanh niên bên cạnh cô ta, cùng với người đàn ông trung niên kéo tay cô ta, Diệp Thiên lập tức hiểu rõ.

Người thanh niên kia không phải ai khác, chính là anh trai ruột của Nhậm Vũ Phỉ, vì tiền tài mà có thể dâng Nhậm Vũ Phỉ cho người khác chơi đùa.

Mà người đàn ông trung niên kéo Nhậm Vũ Phỉ, Diệp Thiên suy đoán là cha cô ta. “Xem ra hai cha con bắt Vũ Phỉ ăn mặc xinh đẹp như vậy, là muốn tới kiếm lợi ích, muốn tặng cô ta cho người khác chơi.” Diệp Thiên nghĩ trong lòng.

Quả nhiên!

Châu đường chủ và ba cha con Nhậm Vũ Phỉ đi tới bên cạnh Lâm Dịch Sơn, Châu đường chủ lập tức chỉ Nhậm Vũ Phỉ bên cạnh, nói với Lâm Dịch Sơn: “Lâm đà chủ, ông xem cô gái xinh đẹp tôi tìm cho ông thế nào?”

Lâm Dịch Sơn nghe thấy thế, đánh giá Nhậm Vũ Phi từ trên xuống dưới, đôi mắt lập tức tỏa sáng, vẻ mặt bỉ ổi, nói liên tục ba chữ được.

Mà Trương Thủy Đồng ở bên cạnh, trên mặt lậptức lộ vẻ u oán. “Lâm đà chủ, đây là con gái của tôi Nhậm Vũ Phỉ, không biết ông có thích không?” Cha Nhậm Vũ Phỉ là Nhậm Thanh Bình cúi người cười nói. “Tổng giám đốc Nhậm đây là muốn dâng con gái à?" “Nhậm Vũ Phỉ là tổng giám đốc xinh đẹp nhất Nam Hải, có người nào không thích? “Nếu như tổng giám đốc Nhậm tặng con gái thành công, nhà họ Nhậm sẽ lên rất nhanh!”

Không ít ông chủ nhà giàu ở Nam Hải và Hàng Thành nhận ra Nhậm Thanh Bình nhao nhao bàn tán xôn xao. “Cô bé xinh đẹp này xấu hổ thẹn thùng, chẳng lẽ còn chưa có kinh nghiệm trong chuyện đó?” Lâm Dịch Sơn dò xét một lượt, sau đó ông ta cười hỏi. “Em gái tôi luôn giữ gìn, cả ngày chỉ biết làm việc, chưa yêu đương bao giờ đầu.” Nhậm Hào nói. “Ha ha! Quả nhiên là xử nữ!”

Lâm Dịch Sơn cười to, vươn tay nâng cằm Nhậm

Vũ Phỉ lên.

Nhậm Vũ Phỉ lập tức nghiêng đầu đi.

Lâm Dịch Sơn chạm vào không khí, sắc mặt lập tức khó coi.

Trương Thủy Đồng thấy cơ hội tới, tiến lên tát một

Bop!

Nhậm Vũ Phỉ đột nhiên bị tát một cái, đầunghiêng sang một bên, khóe miệng có máu tươi tràn ra, chỉ cảm thấy đầu ong ong. “Chuyện này...

Mọi người ở đây sợ ngày người! “Gái điểm thổi tha, Lâm đà chủ nhìn trúng cô là phúc khí tám đời nhà cô rồi, cho mặt mũi lại còn lên mặt, còn dám không cho Lâm đà chủ chạm vào, chán sống rồi có phải không?” Trương Thủy Đồng quát.

Nhậm Vũ Phỉ nghiến răng, hung dữ nhìn chằm chằm Trương Thủy Đồng không nói gì.

Nhậm Hào thấy bầu không khí không thích hợp, vội vàng giải thích: “Cô Trương, cô hiểu lầm rồi, trước đây Vũ Phỉ có chút quan hệ với Diệp Bắc Minh, từ khi Diệp Bắc Minh chết, con bé vẫn luôn rầu rĩ không vui, vẫn luôn vùi đầu vào trong công việc không nghĩ tới ăn cơm, có khả năng chưa thoát khỏi bóng ma Diệp Bắc Minh đã tử vong, cho nên hơi đờ đẫn, tôi tin dựa vào mị lực của Lâm đà chủ, sẽ khiến con bé có hứng thú với đàn ông. “Ôi chao, đúng là không nhìn ra, vậy mà cô còn có quan hệ không tầm thường với tên ma quỷ kia.” Trương Thủy Đồng cười mỉa: “Có từng làm với tên ma quỷ đó không?” “Liên quan gì tới cô!” Nhậm Vũ Phỉ bất mãn nói. “Đương nhiên là có liên quan tới tôi!” Trương Thủy Đồng quát: “Trước đây Lâm đà chủ suýt chết trên tay tên ma quỷ kia, nếu cô làm với tên ma quỷ kia rồi, vậy thì cô là người của tên ma quỷ đó, Lâm đà chủ chẳng những sẽ không sủng hạnh cô, còn có thể bóp chết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.