“Mẹ!”
Diệp Thiên nhìn thấy mẹ vui mừng khóc chạy tới, lập tức tiến lên ôm lấy mẹ mình một cái.
Ông cụ Diệp, Diệp Diệu Hà, Tần Chí Thành vây quanh bên cạnh, cũng vui tới mức nước mắt rưng rưng, chảy ra nước mắt vui mừng.
Hai mẹ con hàn huyện một lát mới buông nhau ra. “Diệp Thiên, Liên Tâm có về không?” Tần Chí Thành lập tức tiến lên hỏi. “Trở về a, còn có ba đứa trẻ nữa. Con đã tìm được tung tích của ba đứa, đều sắp xếp tiến vào nhà họ Tần rồi." Diệp Thiên cười nói. “Thật sao?”
Tần Chí Thành lập tức mừng như điên, hoa chân múa tay vui sướng hỏi: “Có phải hai nam một nữ? Có thể nói không? Ngoan ngoãn không? Có phải là nhìn thấy là yêu hay không?”
Ông đều đã sốt ruột tới mức muốn thấy ba đứa bé rồi
Ngay cả cha mẹ và ông nội của Diệp Thiên, cũngcảm thấy có hứng thú với ba đứa bé. Cũng hỏi những câu mà Tần Chí Thành nói, cũng rất muốn nhìn xem ba đứa bé trông như thế nào. “Là hai nam một nữ, anh cả anh hai là trai, cô nhóc là em gái. Đã nói được lâu rồi, giống như con thỏ chạy linh tinh cả ngày, quá ầm ĩ.” Diệp Thiên cười nói. "Ha ha."
Đám Tần Chí Thành lại cười to. “Được lắm, chạy linh tinh cả ngày mới tốt, nói lên mấy đứa bé rất khỏe mạnh, ông thích đứa bé bướng bỉnh. Tần Chí Thành cười không khép được miệng.
Mà Thẩm Vinh Hoa ở bên cạnh lại khóc. “Tổng giám đốc Thẩm, làm sao vậy?” Diệp Thiên chú ý tới Thẩm Vinh Hoa, không khỏi hỏi.
Thẩm Vinh Hoa lau nước mắt nói: “An Kỳ mất rồi.” “Mất sao?” Tươi cười trên mặt Diệp Thiên cứng ngắc.
Thẩm Tông Hoa vội vàng giải thích: “Không phải là mất đó, là ngày rút lui đã mất tích, chẳng biết đi đầu, cũng không biết còn sống hay không.” “Biết ngày sinh tháng đẻ của An Kỳ không?” Diệp Thiên hỏi.
Thẩm Tông Hoa vội vàng báo ra.
Diệp Thiên lập tức dựa theo ngày sinh tháng đẻ của Thẩm An Kỳ tính sinh tử của cô.
Rất nhanh hắn cho ra kết luận: “An Kỳ còn sống, đợi tôi xử lý xong chuyện lớn sẽ đi tìm cô ấy.Kế hoạch lớn báo thù rất cấp bách, nếu đã bắt đầu báo thù, thì không thể dừng giữa đường, nếu không lại đưa tới trả thù người nhà hắn một cách điên cuồng.
Cho nên hắn tạm hoãn việc đi tìm Thẩm An Kỳ lại. “Rất tốt, còn sống là tốt, còn sống là tốt rồi.”
Trái tim luôn thấp thỏm của cha con Thẩm Tông Hoa cuối cùng cũng yên lòng hơn.
Chỉ cần An Kỳ còn sống, có Diệp Thiên ở đây, sớm muộn gì cũng tìm được cô trở về. “Huyền Kiếm Tông còn bao nhiêu người?” Lúc này Diệp Thiên nhìn Hạ Hầu Mục hỏi. “Cuộc chiến ngày ấy không kịp đề phòng, tông của tôi tổn thất tổng cộng sáu vị trưởng lão, mười tám vị chấp sự, hơn hai nghìn đệ tử. Hiện giờ còn mười hai trưởng lão, năm mươi tư chấp sự, đệ tử thì còn gần chục ngàn.” “Lão tổ Kiếm Tôn của tông tôi cũng vì thay các đệ tử cản phía sau, bị ba vị Kim Đan của kẻ địch liên thủ bao vây tấn công. Kim Đan vỡ nát, thực lực bị hao tổn nghiêm trọng, hiện giờ còn đang bế quan chữa trị Kim Dan." “May mà ngày đó Huyền Tiêu Môn giúp đỡ, còn tổn thất không ít trưởng lão và chấp sự, nếu không có lẽ tôi không đứng được ở đây nữa rồi, cũng không biết bây giờ Huyền Tiêu Môn thế nào rồi.”
Hạ Hầu Mục nói đến đây, thở dài một hơi thật sâu. “Ngày ấy Huyền Kiếm Tông bị công phá, bọn họ quay đầu liền đi đánh Huyền Tiêu Môn, nhưng HuyềnTiêu Môn lại trống không.” Diệp Thiên nói, hắn cũng là nói chuyện với Lãnh Hổ nghe Lãnh Hổ nói mà thôi. “Vậy thì tốt rồi! Vậy thì tốt rồi!”
Lúc này Hạ Hầu Mục mới nhẹ nhàng thở ra.
Vì thế Diệp Thiên dặn dò: “Ông đi gọi trưởng lão chấp sự tới đây, thuận tiện cũng gọi Kiếm Tôn tới, tôi sẽ chữa trị Kim Đan giúp ông ấy. Đệ tử khác tạm thời ở lại đây, hai ngày sau tôi sẽ đi tấn công Huyền Thanh Tông, đến lúc đó các ông phụ trách thanh lý sạch sẽ bên ngoài.” “Được được được! Tôi đi ngay đây!”
Nghe nói sắp đánh Huyền Thanh Tông, Hạ Hầu Mục lập tức tràn ngập tinh thần, nhanh chóng chạy về sơn động gọi người.
Ba năm trước, ông ta tận mắt nhìn thấy Diệp Thiên đánh với Kiếm Tôn một trận, vừa rồi ông ta nhìn thấy cảnh tượng rung động Diệp Thiên chỉ dùng một chiêu đã giết chết hơn mười trưởng lão của quân địch, cho nên đối với thực lực của Diệp Thiên thì tin tưởng không nghi ngờ.
Cộng thêm nếu có thể chữa trị Kim Đan của Kiếm Tôn, lại tới Huyền Thanh Tông đánh lén, cho dù không diệt được Huyền Thanh Tông, tuyệt đối cũng có thể khiến Huyền Thanh Tông bị thương vong nặng nề.
Không lâu sau, Hạ Hầu Mục dẫn theo Kiếm Tôn và trưởng lão chấp sự đi ra.
Sau khi nói chuyện một lát, đám người bay về phía Giang Thành.
Lúc này ở nhà họ Tân.Chỉ thấy ba đứa bé đều mặc áo dài, vui đùa ầm ĩ với Bạch Hổ trong vườn hoa bên ngoài sảnh, đặc biệt là Đóa Đóa, dì út cô bé buộc kiểu tóc thời xưa cho cô bé, lại mặc áo dài vào, nhìn vô cùng đáng yêu. “Lạc Vũ, may mà có em trang điểm cho ba đứa nhóc này, khiến chị cảm thấy đáng yêu muốn chết rồi.” Tần Liên Tâm đứng ở một bên, hai tay khoanh trước ngực, nhìn ba bé cưng vui đùa ầm ĩ, cô càng nhìn càng cảm thấy có thành tựu, đều có kích động sinh thêm ba đứa nữa. “Hì hì, có phải rất đẹp hay không.” Tần Lạc Vũ liếc mắt nhìn mọi người hỏi. “Đẹp, quá đẹp rồi.”
Mọi người liên tục khen ngợi. “Lạc Vũ, quay video clip có âm thanh đi, nhìn xem sẽ được bao nhiêu khen ngợi.” Tần Lâm Văn đề nghị.
Tần Lạc Vũ nghe thấy thế, lập tức nhìn về phía Tần Liên Tâm hỏi: “Chị, có thể quay không?”
Tần Liên Tâm nghĩ một lát: “Quay đi.”
Cô cũng muốn biết ba bé cưng của cô được bao nhiêu người yêu thích.
Vì thế Tần Lạc Vũ lấy điện thoại ra, đến gần ba đứa bé quay lại.
Ngay khi Lạc Vũ quay video clip xong, một đám người như thần binh từ trên trời giáng xuống rơi vào nhà họ Tần.
Ngay sau đó, một tiếng cười sang sảng vang lên. "Ha ha, tôi nhìn thấy ba đứa cháu rồi!”Tần Liên Tầm nhìn theo tiếng, chỉ thấy ông nội ba năm không gặp chạy nhanh tới, gương mặt già nua cười thành hoa cúc nở, không đợi cô hàn huyện với ông nội, ông nội đã ngồi xuống bên cạnh ba đứa nhóc. “Đẹp! Đúng là đứa bé quá đẹp! Ha ha!”
Tần Chí Thành nhìn thấy thì trái tim nở hoa, lập tức vươn tay ôm hai đứa bé trai vào trong lòng, hôn trái một cái, hôn phải một cái, khiến Bảo Bảo Lạc Lạc lờ mờ, trên mặt đều là mờ mịt. Đúng lúc này, Đóa Đóa thở hổn hển nói: “Ông già xấu xa này, mau thả anh trai của cháu ra, nếu không thì cháu thả Bạch Hổ ra cắn ông đấy.” "Ha ha!" khiến tất cả mọi người nở nụ cười.
Tần Liên Tâm vội tiến lên trước, vỗ nhẹ vào mông của Đóa Đóa một cái, tức giận nói: “Con nhóc thổi này, đây là cụ của con, không phải ông già xấu xa, mau gọi cụ đi.” “Cụ.” Đóa Đóa cười híp mắt thành hình trăng rằm.
Cứ thế Tần Chí Thành không thích con gái, nhìn thấy bộ dạng chọc người ta yêu thương của Đóa Đóa, cũng không nhịn được buông Bảo Bảo và Lạc Lạc ra, ôm lấy Đóa Đóa.
Rất nhanh, Diệp Thiên dẫn ông nội và cha mẹ đi tới. “Diệp Thiên, ba đứa bé của con và Liên Tâm quá khiến người ta yêu thích." Trái tim của Dương Thu Thanh đều bị đáng yêu hóa, lập tức giang hai tay ra ngồi xổm xuống, nói: “Bé cưng, mau tới đây cho bànội ôm một cái. “Cũng cho ông nội ôm một cái đi.” Diệp Diệu Hà cũng giang hai tay ra ngồi xổm xuống.
Bảo Bảo gãi đầu, cảm thấy khó hiểu nhìn Diệp Thiên hỏi: “Cha, con đã có ông nội bà nội, sao lại tới một ông nội bà nội nữa vậy?” “Ách... Lúc này đến lượt Diệp Thiên ngây người. Mình ở rể, như vậy ai là ông ngoại và bà ngoại? Ngày này, không thể nghi ngờ là ngày trên dưới nhà họ Tần vui mừng nhất, còn vui hơn ngày Diệp Thiên và Tần Liên Tâm kết hôn.
Thứ nhất là sau khi sinh ly tử biệt đoàn tụ với nhau.
Thứ hai là sinh được ba đứa bé.
Thứ ba là nhà họ Tần sắp phục hưng, đoạt lại hết những thứ từng mất đi.
Mà Kim Đan của Kiếm Tôn bị nghiền nát, sau khi ăn mười viên Đại Nguyên Khí Đan, lại được Diệp Thiên chữa trị sau đó thành công khép lại, thực lực lập tức trở lại trạng thái đỉnh phong.
Vết thương của đám Hạ Hầu Mục cũng ăn Đại Nguyên Khí Đan xong được chữa khỏi.
Đồng thời chưởng môn và trưởng lão của Huyền Tiêu Môn, vốn là được Diệp Thiên hạ huyết chủ, Diệp Thiên có thể truyền tin cho bọn họ, cũng tại đêm đó đi tới nhà họ Tần.
Lãnh Hổ đi cùng Takeru Satoh lấy tro cốt của Kim Thiện Hùng và Đỗ Đức Trọng, còn làm bài vị cho hai