Ánh mắt của Trương Thủy Đồng và ánh mặt của Diệp Thần giao nhau giữa không trung.
Một giây sau!
Đoàng!
Toàn thân cô ta hơi run lên, cả người không đứng vững nối nữa, sau đó cô ta té từ trên ghế xuống đất. “Tại sao lại có thể như vậy? Tại sao lại có thể như vậy?” Cô ta ngồi dưới đất hét lên, không thể tin nổi những gì đang xảy ra trước mắt. Vẻ mặt còn hoảng loạn hơn cả nhìn thấy ma quý. “Trời ơi là trời... Ai đó có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra được không? Sao chú rể lại là tên nghèo kiết xác này
Đản người Ngụy Tiến Phúc lúc này cũng không còn huyệnh hoang như lúc trước nữa. Trên mặt chúng tràn ngập vẻ khiếp sợ, kinh ngạc và một đồng biểu cảm phức tạp khác nhau. “Được rồi, tất cả lui ra đi.” Nghi thức bái đường đã xong, Kim Thiện Hùng rõ tiếp theo Diệp Thân muốn làm gì nên đã cho tất cả đàn em rút lui.
Quả nhiên, nhóm người của Kim Thiện Hùng vừa mới rút lui thì Ngụy Tiến Phúc lập tức nhào ra lớn tiếng nói: “Ông Tần, ông mau nhìn xem kia. Ông tuyển cháu rể bị người ta treo đầu dễ bán thịt chó, thắng đó chỉ là một thắng nghèo kiết xác đến từ một khu dân cư bé ti, nó đâu phải công tử giàu sang phú quý mà ông tuyển rể đâu...”
Lời vừa mới dứt, rất nhiều đại gia ở đất Giang Thành đều hoang mang chất vấn “Cụ Tần, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Nghe nói năm người tới tham gia cuộc tuyển rể nhà họ Tân không phải đến từ Đề Ngạn thì cũng đến từ thủ đô, đều là những công tử nhà giàu có, tài sản lên tới cả trăm nghìn tỷ. Nhưng bây giờ tại sao người tổng giám đốc Tần lấy lại là tên nghèo kiết xác này vậy?” “Đúng đấy ông Tần, rốt cuộc là tại sao chứ? Là bị treo đầu đề bản thịt chó hay là có uẩn khúc gì khác vậy?” “Đại tiểu thư nhà họ Tân thân phận cao quý, gia thế hiển hách. Ông không nên để cô ấy cưới một người chồng xuất thân từ một khu dân cư nghèo như thế mới phải chứ?”
Toàn hội trường bắt đầu chim trong những câu hỏi chất van.
Lúc này Tần Chi Thành giơ tay lên ý bảo mọi người yên lặng, sau đó ông giải thích: “Thật ra tổng cộng có sáu người tham gia cuộc tuyển rể nhà chúng tôi, ngoại trừ năm cậu công tử giàu có kia ra thì còn chừa lại một vị trí chính là có thể chữa được bệnh của tôi, đó là Diệp Thiên. Tôi đã đồng ý để cậu ấy tham gia cuộc tuyển rể “Đêm đó sáu người tham gia cuộc thi cùng nhau, sau một hồi tranh tài quyết liệt cuối cùng Diệp Thiên xuất sắc trở thành cháu rể của tôi” “Vì thế cho nên mọi người không phải lo lắng chúng tôi bị chú rể treo đầu dê bán thịt chó. Điều đó là không thể nào xảy ra được. Tôi là người đứng ra tuyển rể, tôi biết rõ hơn ai hết cậu ấy là người như thế nào. Cháu rể tôi chính là cậu ấy, sẽ không sai đấu.
Cái gì!
Chú rể chính là hắn!
Sẽ không sai đâu?
Cả hội trường đều vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù cũng có nhiều người biết Diệp Thiên là ông chủ của Tế Thế Đường, nhưng một ông chủ nhỏ cùng với đám công tử giàu có tranh tài cùng nhau mà giành được chiến thắng thì khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng nổi. “Tôi không tin!” Trương Thủy Đồng đột nhiên đứng dậy, cô ta khàn giọng hét lớn, “Anh ta là một tên nghèo kiết xác xuất thần từ khu dân cư nhỏ như là mũi, dựa vào cái gì mà có thể tranh tài tháng các công từ giàu có, tài sản lên tới trăm nghìn tỷ chứ? Nhất định là mấy người đang nói láo!” “Đúng! Nhất định là nói láo!” Ngụy Tiến Phúc nói phụ họa “Tôi cũng không tin một tên nghèo kiết xác như anh ta có theo. thể thắng được năm công tử giàu có kia!” Hàn Ngự lớn tiếng. “Tôi cũng không tin “Tôi cũng không tin “Tôi cũng không tin
Ngụy Tiến Phúc và Trần Thiếu Vũ đầu têu khiến rất nhiều người cũng nhao nhao lên nghi ngờ lời nói của Tân Chí Thành, bọn họ cho rằng trong chuyện này nhất định có bí mật nào đó. “Tôi chính là một trong những ban giám khảo của đêm hôm đó, tôi có thể làm chứng. Trưởng thư ký Ngô, người được mời tới tham dự hôn lễ đứng dậy nói. “Hôm đó tôi cũng là một trong những ban giám khảo, tôi cũng có thể làm chứng!” Dương Thiên Định, hội trưởng Hiệp hội thương mại Giang Thành cũng đứng dậy. “Tôi cũng có thể chứng minh!” Ngô Thành Dũng, hội trưởng Hiệp hội doanh nghiệp Giang Thành cũng lên tiếng.
Mấy vị quan khách cấp cao vừa mới lên tiếng, tất cả mọi người đều ngậm miệng không dám họ he gì nữa. “Cái này, cái này.” Trương Thủy Đồng ngày người.
Cô ta vẫn còn nhớ rõ trước đây mình đã từng nói rằng nếu Diệp Thiên kết hôn cùng Tần Liên Tâm thì cô ta sẽ quỳ xuống hát bài “Chinh phục” cho Diệp Thiên nghe. Vì thế nên cô ta mới phải ra sức chứng minh cuộc hôn nhân này là giả
Thế nhưng nhiều ông tai to mặt lớn ra mặt làm chứng như vậy thì có ta sao có thể phản bác được lời nào nữa? “Làm sao bây giờ đây cậu Vương?” Ngụy Tiến Phúc lập tức nhìn về phía Vương Hằng với ánh mắt cầu cứu. Mục đích đến đây hôm nay của chúng là muốn đến nhà mặt xem chú rể là ai, ngoài ra còn đến để phá đảm hôn lễ nữa.
Vốn nghĩ rằng video bóc phốt kia có thể làm gián đoạn buổi lễ kết hôn 9 nhưng ai ngờ chủ rể lại là tên Diệp Thiên nghèo rớt mùng tơi kia chứ
Có thể nói thân phận chủ rẽ của Diệp Thiên đã khiến toàn bộ kế hoạch của bọn chúng bị đảo loạn. Thế nhưng bọn chúng lại có thù oán với Diệp Thiên, sao có thể cam tâm để hắn ôm người đẹp và được 2 “Để tôi. Vương Hằng đứng lên, hằn hằng giọng nói với Tân Chí Thành: “Cụ Tần, tôi là Vương Hằng, con gái của Vương Quang Khải nhà giàu nhất gia tộc Kim Lăng Vương, là bạn học cùng Liên Tâm ở Harvard. Tôi đã yêu quý ay rất lâu rồi. Vốn dĩ hôm nay định tới đây để chúc phúc cho cô ấy, ai ngờ người kết hôn cùng cô ấy lại là tên nghèo kiết xác này. “Nếu như tôi đoán không sai thì cụ Tấn chấp nhận để cháu gái lấy một tên nghèo kiết xác như anh ta làm chồng thì chắc chân là do có chuyện khó nói. Cụ Tần rơi vào đường cùng nên mới ăn gian giúp tên kia thắng năm người còn lại.” “Nhưng mà cũng không sao, chỉ cần cụ kêu Liên Tâm bỏ đứa bé kia đi thì tôi sẽ đồng ý ở rể cho nhà họ Tân, đứng sau trợ giúp cho Liên Tâm phát triển sự nghiệp nhà họ Tân. Tôi cũng không dám so sánh mình mạnh hơn so với tên nghèo kiết xác kia là bao, nhưng ít nhất cũng phải gấp cả ngàn vạn lần. “Thế nên mong cụ Tần suy nghĩ cẩn trọng một chút, Vương Hằng tôi rất thật lòng với Liên Tâm. Hy vọng cụ Tần sẽ không bỏ qua một con rùa vàng như tôi, chống lưng cho nhà họ Vương tôi là hoàng gia ở thủ đô đấy”
Lời vừa mới dứt, cả hội trường lại bùng nổ thêm một lần nữa! “Trời ơi! Cậu ấy là con trai của nhà họ Vương giàu có bậc nhất đấy! “Gia tộc Kim Lăng Vương đúng là một nhánh của hoàng gia ở thủ đô. Chuyện này ở trong giới kinh doanh cũng chẳng phải bí mật gì, rất nhiều người đều biết. Nếu như nhà họ Tần liên hôn với nhà họ Vương vậy thì quả đỉnh luôn!” “Được đẩy cậu Vương... cậu nói đúng làm. Chắc chắn Tân Liên Tâm đã mang trong mình giọt máu của tên nghèo kiết xác kia rồi, bằng khônh cụ Tân sẽ chẳng có lý do gì mà tuyến hàn làm cháu rể cả.” Ngụy Tiến Phúc nghe xong liền giơ ngón tay cải về phía Vương Hằng.
Nhưng mà câu nói tiếp theo của Tân Chí Thành khiến cho bọn chúng xỉu ngang. “Tâm Nhi nhà tôi không có mang thai, tôi cũng sẽ không cân nhắc việc gả nó cho cậu. Diệp Thiên mới chính là con rùa vàng của nhà họ Tân chúng tôi, cậu cũng không thể mạnh hơn cậu ấy gấp ngàn vạn lần được. Là cậu ấy mạnh hơn so với cậu ngàn vạn lần mới đúng!”
Cái gì!
Diệp Thiên mạnh hơn so với cậu Vương ngàn vạn lần sao? Đám người Ngụy Tiến Phúc trố mắt ra nhìn nhau. “Không thể có chuyện đấy! Một tên nghèo kiết xác như hắn thì lấy gì để có thể mạnh hơn tôi ngàn vạn lần chứ? Cụ đang lừa tôi. Chắc chắn là cụ đang lừa tôi! Trừ khi cụ có thể đưa ra một lý do hợp lý có thuyết phục được tôi.” Vương Hằng kích động nói, hắn cảm thấy lòng tự trọng của mình như bị động chạm.
Một tên nghèo kiết các mà đòi mạnh hơn Vương Hằng hắn gấp ngàn vạn lần? Không còn coi Vương Hằng hằn ra gì nữa à?
Đúng lúc này Diệp Thân lên tiếng: “Muốn một lý do thuyết phục ấy gì? Được, để tạo cho mày thấy
Diệp Thần quét ảnh mặt xuống toàn bộ hội trường: “Tôi nghĩ rất nhiều người ở đây đều đã xem tin tức tôi tiếp nhận phỏng vấn của đài truyền hình Giang Thành vài ngày trước rồi nhỉ?”
Hơn một nửa số người trong hội trường gật đầu tỏ ý đã xem qua. “Cái đó thì có thể chứng minh được gì. Chém gió thì ai chả nói được, lại còn đầu tư hơn 400 tỷ, trong vòng một năm mở hơn 200 hiệu thuốc. Có giỏi thì mày mở đi, chỉ biết chém gió là giỏi. Tao còn nói trong một năm tạo mở hơn 200 khu vui chơi giải trí đầy thì sao.” Ngụy Tiến Phúc chen mồm vào, gã nhớ lúc ngã xem đoạn tin tức đó gã còn cười đau hết cả cái bụng đây này. “Đúng đấy, chém gió thì ai chả làm được. Có giỏi thì mở hơn 200 hiệu thuốc đề” Trần Thiếu Vũ cũng nhảy vào. “Đây là cách mày chứng minh mày không nghèo a? Tự tin mạnh hơn so với cậu Vương gấp ngàn vạn lần đấy à? Hàn Ngự cũng chõ mõm vào nói. “Đúng, đây chính là sự tự tin của tao!” Diệp Thần nói, sau đó hồ lên một tiếng, “Mang thứ đó qua cho bọn chúng xem”
Rất nhanh sau đó, một chiếc rương được mang đến trước mặt đảm người Ngụy Tiến Phúc. “Đây là?” Vẻ mặt của đám người Ngụy Tiến Phúc ai nấy đều tỏ ra khó hiểu. “Trong đây là giấy tờ chứng minh quyền sở hữu của 212 hiệu thuốc cùng với cổ phiếu thu mua cửa hàng. Tổng cộng đã bỏ ra hơn 4.400 tỷ. Không tin thì mở ra mà xem.” Diệp Thiên nói.
Vào cái ngày hãn hủy hoại Cung khi Tuấn, hắn đã phân phó cho ba người Kim Thiện Hùng, Đỗ Đức Trọng và Vũ Thiên Trường đi khắp nơi thu mua cửa hàng. Tiên cũng là do bọn họ bỏ ra, còn Diệp Thiên đồng ý cho mỗi người họ 5% cổ phần của công ty.
Đương nhiên bọn họ cũng không phải vì cổ phiếu mà bỏ tiền ra sau đó dốc sức giúp Diệp Thiên. Huống hồ sau này cũng có lúc bọn họ cần phải nhờ vả Diệp Thiên nữa. “Nhìn thì nhìn. Ngụy Tiến Phúc vẫn không thể tin nổi, gã tiến lên sau đó mở chiếc rương ra.
Chỉ nhìn thấy một chồng giấy tờ chứng minh quyền sở hữu tải sản ở bên trong, ngoài ra còn có hóa đơn thu mua cửa hàng nữa. “Cái này.” Đám người Ngụy Tiến Phúc trổ hết cả mắt ra. Sau khi xem xét xong, tất cả số giấy tờ chứng minh quyền sở hữu tài sản này là thật. Bên trên toàn bộ đều đề tên của
Diệp Thiên, hơn nữa đúng là đã bỏ ra hơn 4.400 tỷ thật. “Cái này chỉ có thể chứng minh mày có hơn 4000 tỷ, Vương Hãng tạo mấy năm nay làm ăn ở phố Wall kiếm được cũng không ít tiền, cộng vào cũng phải hơn 6000 tỷ. Mày lấy gì mà đòi mạnh hơn so với tao?” Vương Hàng không phục nói. “Dựa vào việc tạo xuất thân từ một khu dân cư nhỏ, không có tiền vốn, số tài sản hôm nay có được hoàn toàn dựa vào hai bàn tay trắng đi lên. Mày có làm được như vậy không?” Diệp Thiên tức giận nói.
Vương Hằng: “
Bồ Vương Hằng cho hắn ta 2000 tỷ, hắn ta dùng ba năm kinh doanh mới thể lời lên 6000 tỷ. Mặc dù như thếd là đã rất giỏi rồi thế nhưng nếu so sánh với Diệp Thiên đi lên từ hai bàn tay trắng thì có vẻ đúng là không bằng thật.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng hắn ta vẫn không phục nói: “Nhưng mà mày không có nhiều tiền bằng tao thì có nghĩa là mày thua kém tao!”
Diệp Thiên khi mũi coi thường: “Đợi hơn 200 hiệu thuốc của tạo lập đặt xong thiết bị sau đó khai trương, một năm doanh thu của mỗi cửa hàng ít nhất cũng được 180 tỷ, tổng doanh thu một năm của toàn hệ thống cũng sẽ lên tới 20 nghìn tỷ. Những con số đó đều là tiền thật chứ không phải chỉ là những con số áo trên giản chứng khoán như trong kinh doanh của chúng mày. Chỉ cần thời gian một năm là tạo đã có thể cầm tiền vả vỡ mặt mày. “Mày nói lợi nhuận hơn 20 nghìn tỷ là sẽ có lợi nhuận hơn 20 nghìn tỷ thật à? Tại sao mày không nghĩ đến trường hợp buôn bán ế ẩm, sẽ có một số cửa hàng còn bị lỗ tiền thuê mặt bằng nữa đi.” Vương Hằng vẫn không phục. “Đúng, đâu phải việc buôn bản nào cũng có lãi đầu. Đám người Ngụy Tiến Phúc cũng nói phụ họa theo.
Dương Thiên Định, hội trưởng của Hiệp hội thương mại Giang Thành đứng lên nói: “Buôn bán có lãi có lỗ là chuyện bình thường, nhưng mà hiệu thuốc của cậup Diệp lại không giống vậy. Mấy năm nay ở đâu cũng cũng có người bệnh, chỉ cần có tài năng thì danh tiếng sẽ truyền xã. Lợi nhuận lúc đó sẽ đếm không xuể. Cả nước có hơn 1 tỷ người, ai chẳng có bệnh trong người không nặng thì cũng nhẹ. Đây là mấu chốt để quyết định doanh số của hiệu thuốc, nói một năm thu về hơn 20 nghìn tỷ cũng chẳng ngoa.” “Cái này.” Cả đám người Vương Hằng nghẹn họng, cảm thấy Dương Thiên Định nói khả có lý.
Cũng giống như bọn hắn, mỗi năm phải mất cả tỷ để đi khám chữa bệnh. Cả nước có hơn 1 tỷ dân, tính ra thì con số đó cũng là bình thường.
Về phần Trương Thủy Đồng, cô ta hoàn toàn ngày người.
Mỗi năm lợi nhuận hơn 20 nghìn tỷ sao...
Nếu như Diệp Thiên vẫn còn là chồng cô ta thì chẳng phải có thể mua trực thăng, du thuyền riêng... Muốn tiêu xài thế nào thì tiêu xài như thế ấy sao?
Chỉ cần tưởng tượng đến đó, cô ta ngồi sụp xuống ghế, ảnh mất xám xịt đi. “Mẹ nó, mất mình đúng là bị mù rồi mà. Vì Thiếu Khải mà bỏ lỡ một con rùa vàng như thế này. Cứ nghĩ ngày đó vứt một hạt vừng đi nhưng không ngờ đó không phải hạt vừng mà là cả một bầu trời cơ”
Vào giờ phút này, trong lòng cô ta tràn ngập sự hối hận. Lúc này cô ta mới biết mình đã được gì và mất gì. “Mày tính toán cũng giỏi đấy. Nhưng vấn đề là lấy đâu ra dược sĩ tài giỏi về làm công cho mày. Cho nên lợi nhuận 20 nghìn tỷ chỉ là ảo giác, là mày tự lừa mình dối người thôi” Vương Hằng vẫn không phục. “Đúng đấy, mày đừng có mà tự lừa mình đối người nữa đề Máy kiếm đâu ra nhiều dược sĩ tài giỏi vậy?” Ngụy Tiến Phúc cũng nói phụ họa theo.
Diệp Thiên chẳng muốn giải thích lắng những với bọn chúng, hắn nói: “Vậy để tạo sẽ cho chúng mày thấy một năm thu về 60 nghìn tỷ là như thế nào.