Lời nói vừa thốt ra như thể sét đánh bên tại khiến tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, toàn bộ đều xuất hiện tình trạng não ngắt đoạn tạm thời.
Khi họ định thần lại thì thấy năm người lớn, ba đứa trẻ thêm một con mèo trắng như thể thiên binh thần tướng xuất hiện giữa đám người. “Diệp Thiên?"
Khi khoảnh khắc ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía Diệp Thiên, ai ai cũng mở to mắt ngạc nhiên, trên khuôn mặt thể hiện nhiều biểu cảm phức tạp như sự kinh ngạc, vui mừng, khó tin và nhiều hơn nữa.
Diệp Thiên không phải chết rồi sao?
Sao đột nhiên lại xuất hiện vậy? Lẽ nào. hắn ta không có chết?
Trong lòng mọi người nhất thời xuất hiện quá nhiều câu hỏi. “Diệp Thiên, Tâm Như, Huệ Trân, Sato, má Ngô, là mọi người sao?”
Lúc này, Tần Vĩnh Niên tiến lên một bước, khỏemôi run run hỏi. “Vĩnh Niên, là tôi, Diệp Thiên dẫn Liên Tâm trở về rồi!”
Lý Huệ Trân thả A Lạc xuống và chạy về phía người chồng Tần Vĩnh Niên, bà run run sờ vào tóc mai đã bạc trắng của chồng mà nước mắt trào ra. “Ba năm không gặp, ông, già rồi.” “Huệ Trân, đúng là bà rồi!”
Tần Vĩnh Niên cuối cùng cũng mất kiểm soát và ôm lấy vợ khóc òa lên.
Lúc này ông mới phát hiện, người phụ nữ ông vẫn có thể ôm lấy lúc hoạn nạn chỉ có thể là người vợ kết tóc se duyên của mình chứ không phải người phụ nữ nào khác. “Diệp Thiên, cuối cùng anh cũng quay về rồi, tốt quá!” “Thầy Thiên, tôi còn tưởng sau này không được gặp anh nữa rồi!” “Diệp Thiên quay về, Nhà họ Tần sắp vực dậy rồi!” Lâm Cửu Kiệt, Lãnh Hổ và những người hàng xóm, ai nấy đều vui mừng rưng rưng nước mắt. “Bạch Hổ, cắn chết bọn họ!"
Lúc này, Diệp Thiên chỉ về phía đám thanh niên đang bắt ba người em vợ của anh. "Gri!"
Bạch Hổ lập tức biến từ mèo thành hổ và về qua "Á!!!" đó.Lập tức có một thanh niên bị cắn vào cổ. “Yêu mèo! Đây là một con yêu mèo! Chạy mau!”
Những người thanh niên còn lại thấy một con mèo đột nhiên biến thành con hổ đều bị dọa cho mất ba hồn bảy vía, họ thả em vợ Diệp Thiên ra và nhanh chóng tháo chạy. “Mẹ ơi!”
Hàn Lập cũng bị dọa cho chết khiếp, co giò chạy. Nhưng rất nhanh, đám người kia đều chết dưới móng vuốt của Bạch Hổ.
Xong xuôi, Bạch Hổ lại biến thành chú mèo con ngoan ngoãn nhảy vào lòng Đóa Đóa. “Chị, anh rể, em cứ ngỡ sau này không được gặp hai người nữa, hu hu...” Lúc này, ba đứa em họ của Tần Liên Tâm chạy đến, cả ba sụt sùi, dùng nước mắt để thể hiện nỗi nhớ dành cho chị và anh rể, cũng như nỗi uất ức phải chịu suốt ba năm qua.
Ân Hy, Lạc Dao, Lạc Vũ, chị và anh rể quay về rồi, anh rể em sẽ không để mọi người bị ức hiếp nữa đầu.” Tần Liên Tâm cũng đỏ hoe cả mắt, cô thả A Lạch xuống và ôm ba cô em họ vào lòng an ủi. “Bà nội, bà nội, sao bà khóc vậy?”
Lúc này ba đứa trẻ chạy đến sau lưng Lý Huệ Trân và kéo kéo ống quần bà hỏi, khuôn mặt chúng đầy vẻ tò mò.
Nghe thấy có người gọi bà nội, Tần Vĩnh Niên lập tức buông Lý Huệ Trân ra, ba cô em vợ cũng rời khỏivòng tay của Tần Liên Tâm, ánh mắt di chuyển lên người ba đứa trẻ. “Huệ Trân, đây là con của Liên Tâm và Diệp Thiên sao?” Tần Vĩnh Niên tỏ vẻ vui mừng nhưng lại hỏi bằng vẻ hoài nghi.
Qua đáng yêu, quá kháu khỉnh đi thôi! “Đúng vậy, đây là cháu trai lớn A Bảo, đây là cháu thứ hai A Lạc, đây là cháu gái út Đóa Đóa. Lý Huệ Trân giới thiệu từng người một cho Tần Vĩnh Niên.
Sau đó bà lại nói với ba đứa nhóc: “A Bảo, A Lạc, Đóa Đóa, mau gọi ông nội đi.” “Ông nội. “Chà!”
Trái tim Tần Vĩnh Niên bị vẻ đáng yêu làm cho tan chảy, ông lập tức cúi xuống nở nụ cười tươi như hoa, ông ta hết sờ vào khuôn mặt đứa này rồi lại sờ vào mặt đứa kia, nhìn qua nhìn lại không biết nên bế ai, ba đứa đều rất kháu khỉnh, thật muốn bể cả ba cùng một lúc nhưng chỉ có hai cánh tay nên nhất thời không biết phải làm thế nào. Nói chung khi nhìn thấy vợ và con gái con rể quay về, lại thấy ba đứa cháu đáng yêu đứng trước mặt, nỗi khổ phải chịu đựng suốt ba năm qua đều tan biến hết, chỉ còn lại niềm hạnh phúc và vui sướng mà thôi. “Mau gọi dì hai.” “Mau gọi dì ba.” “Mau gọi dì út.”
Tân Ân Hy, Tần Lạc Dao, Tần Lạc Vũ cũng tiến lên phía trước sờ sờ vào khuôn mặt bụ bầm của ba đứanhóc, mỗi người một câu. "Mau gọi chú nào.” "Mau gọi thím nào.”
Em trai và em dâu Tần Vĩnh Niên cũng chạy đến. Bỗng chốc vây quanh ba đứa nhóc khiến chúng ngơ ngác.
Trong thế giới của chúng, chỉ có ba mẹ, bà nội, má Ngô và Sato, nhiều nhất là thêm một con Bạch Hổ.
Bây giờ đột nhiên nhảy ra ông nội, chú thím, bảy bà cô tám bà dì, bọn nhóc không ngơ ngác mới lạ.
Sau khi hàn huyên một lúc, cả nhà cùng vào trong căn nhà nhỏ hẹp.
Sau khi nghe Tần Vĩnh Niên kể thì Diệp Thiên và Tần Liên Tâm mới biết tính mạng của họ đều được đổi từ tài sản của Nhà họ Tần, hơn nữa tất cả thẻ ngân hàng của Nhà họ Tần đều bị đóng băng, còn tiền thì bị quẹt hết.
Họ bị dồn vào đường cùng nên đã đi làm giấy chứng tử cho Diệp Thiên và Tân Liên Tâm, xem xem tài khoản của họ còn tiền không, nào ngờ tất cả đều bị lấy đi hết.
Vả lại họ đi ra ngoài kiếm việc làm cũng không ai dám nhận họ, cuối cùng nhờ sự trợ giúp của những người hàng xóm trong khu Bình Dân, họ mới có cơm ăn.
Thế nên ba năm qua, họ đều nhờ vào sự giúp đỡ của hàng xóm xung quanh để kiếm chút tiền qua ngày.Mặc dù không giàu có nhưng cũng không đến nổi chết đói. “Cám ơn mọi người đã đưa tay giúp đỡ lúc gia đình tôi gặp khó khăn nhất, một ngày nào đó Nhà họ Tần của tôi phất lên, nhất định sẽ báo đáp ơn nghĩa cứu mạng của mọi người." Tần Liên Tâm khóc lóc cúi người cảm ơn những người hàng xóm. “Cô Tần, cô đừng khách sáo, năm xưa khi Diệp Thiên giàu có cũng tặng vàng thỏi cho chúng tôi, lại sắp xếp công việc cho con chúng tôi, những điều này chúng tôi đều ghi nhớ trong lòng, vì vậy nên chúng tôi cũng chỉ làm những việc nên làm thôi, cô đừng quá bận tâm.” Lâm Cửu Kiệt nói. “Đúng vậy đúng vậy!”
Những người hàng xóm cũng gật gật đầu. “Đã nói hoạn nạn gặp chân tình, lần này Nhà họ Tần chúng tôi gặp nạn mới thấy rõ, người tiếp tế chúng tôi không phải những kể từng nịnh bợ chúng tôi, cũng không phải những doanh nhân giàu có mà là những người dân cần cù thật thà này." Tần Vĩnh Niên cảm thán nói. “Chú Cửu Kiệt và các vị chú thím cô bác, Diệp Thiên tôi đảm bảo với mọi người, trong vòng một tháng sẽ cho mọi người ở biệt thử rộng lớn, lái siêu xe, nhà nào cũng có tài khoản hơn một tỷ, làm không được thì tôi chặt đầu!” Diệp Thiên giữ chặt nắm đấm nói.
Những người hàng xóm tất nhiên là tin tưởng Diệp Thiên, họ đều bày tỏ sự cảm kích vô cùng.