Long Vân, đường Hoàn Vũ, trước một ký túc xá nhà xưởng bỏ hoang, một đám nam nữ ngồi dưới trời sao nói chuyện.
“Nghe nói đại sư Diệp đã về Giang Thành, khôi phục tất cả sản nghiệp của nhà họ Tần, còn diệt Huyền Thanh Tông, tôi đoán chưa đến mấy ngày, đại sư Diệp sẽ tới Long Vân, giúp bốn gia tộc lớn chúng ta khôi phục sản nghiệp." Đường Thắng Niên con cả của Đường Tu Nhân mặt mày hớn hở nói.
“Đó là đương nhiên, đại sư Diệp là vãn bối của nhà họ Diệp, ông cụ mấy nhà chúng ta đều đi theo đại sư Diệp, cậu ấy nhất định sẽ đến khôi phục sản nghiệp giúp chúng ta.”
“Trông mong sao, trông mong trắng, còn tưởng không trông mong được đại sư Diệp tới, không nghĩ tới thực sự trông mong được cậu ấy, chúng ta sắp hết khổ rồi.”
“Đợi đại sư Diệp tới Long Vân, giúp chúng ta khôi phục sản nghiệp, tôi nhất định phải giẫm chết đám Tô Tuấn Hào, Hầu Sơn Lâm, Trịnh Đức Huy dưới chân!”
Mọi người ông một câu tôi một lời, có kích động, có vui sướng, có cao hứng, cũng có u oán.
“Hừ, đều nói con gái gả ra ngoài như bát nước hất đi, đàn ông ở rể cũng là nước hất ra ngoài. Theo lý mà nói, Diệp Thiên nên về khôi phục nhà họ Diệp chúng tôi trước, cậu ta thì hay rồi, chạy về khôi phục nhà họ Tần trước, đúng là khuỷu tay rẽ ra ngoài, quá đáng giận rồi.” Bác gái cả của Diệp Thiên phe phẩy cái quạt, vẻ mặt u oán nói.
“Chị dâu nói rất đúng, nên khôi phục nhà họ Diệp chúng ta trước, Diệp Thiên lại khôi phục nhà họ Tần trước, có thể thấy Diệp Thiên đã coi mình như người nhà họ Tần, không thích làm người nhà họ Diệp.”
“Diệp Linh đúng thật là, thông đồng với nhà họ Hầu, đón cha mẹ cô ta đi hưởng phúc, cũng không quan tâm tới sự sống chết của chúng ta, đúng là chết không có lương tâm”
“Đám con cháu nhà họ Diệp chúng ta đều không có lương tâm, đúng là gia môn bất hạnh mà!”
Mấy bác gái thím của Diệp Thiên cảm thán.
“Các bà đừng mắng đại sư Diệp nữa, nếu cậu ấy trở lại, chắc chắn sẽ giúp chúng ta khôi phục sản nghiệp, sớm một ngày chậm một ngày cũng không sao, chúng ta đã sống như vậy nửa năm rồi, còn không đợi được mấy ngày sao?” Con trai của Hoắc Cảnh Long nói.
“Ông Hoắc nói rất đúng, không vội mấy ngày này.” Đường Thắng Niên phụ họa.
“Hừ. Bác gái cả hừ lạnh nói: “Các ông không vội, đó là vì Diệp Thiên không phải người nhà các ông, nếu là người nhà các ông, các ông chắc chắn còn bực hơn chúng tôi nhiều.”
“Chị dâu nói rất đúng, nếu các ông và thông gia nhà các ông cùng rơi xuống nước, con trai các ông lại cứu thông gia trước rồi mới cứu các ông, tôi không tin các ông còn nói không vội. Bác gái hai nói.
Mọi người im lặng không nói. Đúng lúc này, phía xa truyền tới tiếng xôn xao.
“Ôi! Là Giang tổng quản dẫn người tới!”
Mọi người thấy là Giang Sơn mang người tới, cả đám lập tức đứng dậy.
“Giang tổng quản, không phải là Diệp Thiên nhà chúng tôi tới Long Vân khôi phục sản nghiệp của chúng tôi, bảo ông tới đón chúng tôi về đấy chứ?” Diệp Diệu Đông là người đi tới đầu tiên hỏi.
Giang Sơn không trả lời ông ta, mà la lớn: “Nhanh! Đều rời đi theo tôi! Chậm thì không còn kịp nữa đâu!”
Những lời này vang lên, sắc mặt mọi người thay đổi, đưa mắt nhìn nhau, không biết phải làm thế nào.
“Giang... Tổng quản, đã xảy ra chuyện gì thế?” Diệp Diệu Đông kích động nói.
Thấy bọn họ còn đang do dự, Giang Sơn vội vàng la lên: “Nhà họ Tô, nhà họ Hầu, nhà họ Trịnh muốn rời khỏi Long Vân tối nay. Bọn họ nói trước khi rời khỏi Long Vân, sẽ tàn sát hết tộc nhân của bốn gia tộc lớn, nếu các ông không đi theo tôi vậy thì không còn kịp rồi!” “Cái gì?”
Mọi người nghe thấy thế vô cùng sợ hãi, thiếu chút nữa bị dọa đái ra quần. “Nhanh đi theo tôi!”
Giang Sơn lập tức vung tay lên, xoay người đi trước dẫn đường.
“Nhanh lên nhanh lên! Nhanh đi cùng Giang tổng quản. Không biết người nào kêu to.
Rất nhanh, một đám người đi theo Giang Sơn ra ngoài.
Chỉ một phút, bọn họ đã đi tới con đường to ở trong khu nhà xưởng bỏ hoang.
“Nhanh lên xe!” Giang Sơn kêu to.
Mọi người vội vàng chia ra lên hai chiếc xe bus.
Nhưng đúng lúc này, phía cửa nhà xưởng bỏ hoang có ánh sáng chiếu tới. “Không hay rồi! Bọn họ đã đến!”
Giang Sơn quay đầu lại nhìn, thấy hơn mười chiếc xe đang lái tới, chặn hết đường đi, sắc mặt lập tức thay đổi.
Rất nhanh, hơn mười chiếc xe đỗ lại, một đám người chui ra khỏi xe.
“Là Hầu Sơn Lâm và Trịnh Đức Huy!” Có người kinh hãi kêu lên.
Những lời này vừa vang lên, một số người chưa lên xe bus lập tức từ bỏ lên xe, bởi vì bọn họ biết, cho dù lên xe cũng không thể rời khỏi đây rồi.
“Xong rồi! Lúc này xong rồi!”
Mọi người lập tức mặt xám như tro tàn, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
Những người này tới đây để giết bọn họ!
Có người nhát gan, thậm chí đã bị dọa khóc.
“Ôi chao, đây không phải là Giang tổng quản sao, ông già như vậy rồi chạy tới đây làm gì?” Có người thanh niên nhìn Giang Sơn, trên mặt xuất hiện trêu tức nói.
Anh ta tên là Hầu Sơn Lâm, là người nhà họ Hầu ở Dương Sơn, một người thanh niên khác tên là Trịnh Đức Huy, người nhà họ Trịnh ở Tân Châu, thế lực sau lưng bọn họ theo thứ tự là Huyền Nguyên Tông và Huyền Linh Môn.
Từ khi Huyền Kiếm Tông bị công phá, nhà họ Diệp, nhà họ Hoắc, nhà họ Đường, nhà họ Vũ, bốn gia tộc lớn này lần lượt bị nhà họ Hầu và nhà họ Trịnh chiếm lấy.
Sau này Huyền Minh Tông chuyển đi, vì lấy lòng Huyền Minh Tông, bọn họ tặng sản nghiệp của nhà họ Diệp và nhà họ Hoắc cho nhà họ Tô ở Trung Nguyên.
Bởi vậy hiện giờ Hầu Sơn Lâm quản sản nghiệp nhà họ Đường, Trịnh Đức Huy quản sản nghiệp nhà họ Vũ, hàng năm đều có vét được mấy trăm triệu USD từ đây.
“Hầu Sơn Lâm, Trịnh Đức Huy, hai người muốn làm gì, chắn đường tôi sao?” Giang Sơn lạnh giọng hỏi.
“Không không không”
Hầu Sơn Lâm nhếch miệng cười nói: “Chúng tôi còn muốn lăn lộn trong nước mà, không dám chắn đường Giang tổng quản."
“Vậy còn không lái xe sang một bên!” Giang Sơn quát.
“Có thể!” Hầu Sơn Lâm giang hai tay cười nói: “Nhưng mà Giang tổng quản, ông phải để mấy kẻ kia lại, chúng tôi cung kính mời ông rời khỏi nơi này.”
“Cậu!” Giang Sơn giận dữ chỉ Hầu Sơn Lâm: “Tôi muốn dẫn người đi, khi nào phải cần sự đồng ý của các cậu?”
“Giang tổng quản, ông già rồi đừng nên nóng giận.” Trịnh Đức Huy tiến lên một bước, cười nói: “Không phải chúng tôi muốn đối phó ông đâu, chúng tôi thật sự không thể để cho mấy người trên xe ông đi được, tôi nghĩ là ông biết nguyên nhân, cho nên mong ông đừng làm khó dễ bọn tôi, mong ông đứng sang một bên đi.”
“Tôi không đồng ý thì sao?” Vẻ mặt Giang Sơn âm trầm hỏi.
Trịnh Đức Huy cười nói: “Nếu ông quyết ngăn cản, vậy chúng tôi chỉ có thể cưỡng ép mời ông đi cho.”
Sau khi dứt lời, Trịnh Đức Huy vươn tay ra.
Mấy chục người lập tức vây quanh hai chiếc xe bus, trong đó có mấy người là tu sĩ.
“Được lắm, các người... Khóe mắt Giang Sơn giật giật, mở miệng mắng: “Các cậu muốn làm loại chuyện người người đều phẫn nộ như vậy, chẳng lẽ không sợ Diệp Bắc Minh tìm các cậu tính sổ sao?”
"Ha ha ha!"
Hầu Sơn Lâm và Trịnh Đức Huy ngửa đầu cười to.
“Giang tổng quản, ông già rồi nên có lẽ không biết, Huyền Minh Tông sắp tổ chức đại hội Tiên Minh đúng không?” Hầu Sơn Lâm cười mỉa nói: “Đợi kết thúc đại hội Tiên Minh, đến lúc đó có lẽ còn có môn phái lớn nhỏ khác gia nhập đại liên minh, lúc đấy Tiên Minh này sẽ lớn mạnh cỡ nào, Diệp Bắc Minh lấy gì đối đầu với Tiên Minh?”
“Anh Hầu nói rất đúng!” Trịnh Đức Huy nói: “Có lẽ sau khi Tiên Minh thành lập, minh chủ sẽ trực tiếp tuyên bố mệnh lệnh xuôi nam chinh phạt Huyền Kiếm Tông và Diệp Bắc Minh, cũng không phải không có khả năng.”
“Cho nên Giang tổng quản đừng lấy Diệp Bắc Minh ra dọa chúng tôi nữa, có lẽ chưa được mấy ngày, Diệp Bắc Minh lại bị Huyền Minh Tông bắt trở về luyện đan chế phù cũng không biết chừng.
Nói đến đây, Trịnh Đức Huy cười ha hạ với Giang Sơn: “Giang tổng quản, mời đi, đừng làm chậm trễ thời gian của