Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 362: Chương 362: Người đàn ông giống như thần






**********

Mọi người đều kinh hãi, nghẹn họng nhìn trân trối, hóa thành pho tượng, cả hội trường giống như bị ấn xuống nút tạm dừng, yên tĩnh giống như chết lặng, tất cả đều giật mình muốn chết nhìn cái hố to xuất hiện trên đất.

Kết quả này, là kết quả khiến tất cả mọi người bất ngờ!

Đó là tứ trưởng lão của Huyền Thanh Tông đấy!

Có tu vi Tiên Thiên Cảnh đỉnh phong!

Mà tu sĩ Tiên Thiên Cảnh đỉnh phong, được hội đồng an ninh quốc tế xếp vào hàng ngũ cao thủ khủng bố cấp bậc “hủy thành phố cấp hai”.

Nói cách khác loại cao thủ thực lực này, dựa vào sức lực của bản thân, đủ để hủy thành phố nhân khẩu cấp bậc dưới một triệu người thành đống đổ nát chỉ trong vòng một đêm.

Nhưng mà một cao thủ khủng bố như vậy, lại bị Diệp Thiên một chưởng đánh chết giống như đập ruồi?

Trời ạ!

Người này phải kinh khủng cỡ nào, mới có được thực lực như vậy!

Trong bụng mọi người nổi lên một đợt sóng lớn, ánh mắt nhìn Diệp Thiên tràn ngập giật mình, kinh hãi, sợ hãi cùng với nhiều biểu cảm phức tạp khác.

Lâm Dịch Sơn lại càng lảo đảo, thiếu chút nữa cao huyết áp mà ngất đi.

Ông ta vốn tưởng rằng tứ trưởng lão có thể bóp chết Diệp Thiên, nhưng không ngờ tứ trưởng lão bị Diệp Thiên giết chết.

“Không có khả năng! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!”

Châu Hiếu sắp điên rồi, vừa rồi cô ta còn đang suy nghĩ, nếu không thể một mũi tên trúng hai con chim, vậy thì một mũi tên trúng một con chim cũng có thể tiếp nhận.

Chỉ cần Diệp Thiên bị bắt bị giết chết, cô ta có thể thoát khỏi cơn ác mộng Diệp Thiên này, không cần phải lo lắng hoảng sợ sẽ có ngày mình sẽ tự bạo.

Nhưng cho dù thế nào cũng không ngờ tới, một mũi tên trúng một con chim cũng không thể thực hiện được.

Có thể nói, tâm trạng của cô ta hiện giờ còn tệ hơn gấp trăm ngàn lần làm một con chó!

Bởi vì Diệp Thiên không bị diệt trừ, cô ta sẽ cảm thấy trên người mình bị cài một quả bom hẹn giờ, có khả năng nổ cô ta thành sương mù máu bất cứ lúc nào.

Đương nhiên nếu trả lại hết những sản nghiệp mình nắm giữ cho Diệp Thiên, có lẽ có thể hủy đi được quả bom hẹn giờ này.

Nhưng mà sau khi trải nghiệm cảm giác sảng khoái khi được điều khiển sản nghiệp hàng trăm nghìn tỷ rồi, lại phải vứt bỏ quyền lợi lớn như vậy làm một người bình thường, sao có thể nỡ đây?

Ngay lúc cô ta vô cùng tuyệt vọng, có một trưởng lão đột nhiên mở miệng rồi.

"Diệp Bắc Minh, không nghĩ tới cậu thật sự có tài, có thể một chiêu giết chết Thạch trưởng lão của Huyền Thanh Tông, quả thực khiến tôi nhìn với cặp mắt khác xưa rồi.”

Nói đến đây, ông ta triệu hồi ra một cái quạt, nhìn giống như ngọn lửa, hai bên trái phải đều có một lệnh bài màu đỏ rực đồ án hình Thái Cực.

Sau đó ông ta nhìn lệnh bài, đôi mắt tràn ngập nóng bỏng, giống như đang hồi tưởng lại nói: “Thánh Diễm Lệnh này, chính là lão các chủ của Huyền Dương Các bọn tôi truyền cho tôi trước khi mọc cánh thành tiên. Ông ấy nói hỏa trong ngũ hành của tôi, thịnh vượng hơn đa số mọi người rất nhiều, còn là thuộc tính hỏa hiếm thấy, rất thích hợp phát huy Thánh Diễm Lệnh này tới cực hạn

“Quả nhiên như lời lão các chủ nói, Thánh Diễm Lệnh ở trong tay tôi, có thể phát huy ra được mạnh hơn trong tay các chủ của Huyền Dương Các tôi.”

“Luận về tay không đấu đơn độc, thực lực của Lý Việt Hoàng tôi không khác tứ trưởng lão của Huyền Thanh Tông bị cậu giết, nhưng nếu thật sự ra tay, Tiên Thiên Cảnh viên mãn nửa bước Kim Đan tôi đều có thể đốt gần chết.”

“Nửa năm trước khi tấn công Huyền Kiếm Tông, tôi đã dùng Thánh Diễm Lệnh đốt tam trưởng lão của Huyền Kiếm Tông Tiên Thiên Cảnh viên mãn trọng thương, sau đó lại bị tôi đánh một kích trí mạng giết chết!”

“Sau trận chiến ấy, Lý Việt Hoàng tôi trở thành số ít, là tu sĩ cảnh giới thấp có thể vượt cấp treo tu sĩ cảnh giới cao lên đánh”

Nói đến đây, trên gương mặt ông ta đều là đắc ý.

“Không sai, tôi có thể làm chứng, ngày đó tôi tận mắt nhìn thấy Lý trưởng lão giết chết tam trưởng lão Tiên Thiên Cảnh viên mãn của Huyền Kiếm Tông.” Có trưởng lão đứng ra nói.

“Tôi cũng có thể làm chứng!”

“Tôi cũng có thể làm chứng!”

“Tôi cũng có thể làm chứng!”

Một đám trưởng lão đều đứng ra. Bọn họ đều là người từng tham gia tấn công Huyền Kiếm Tông, cho nên khắc sâu ấn tượng Lý Việt Hoàng vượt cấp treo tu sĩ cấp bậc cao lên đánh.

Nghe đám trưởng lão nói như vậy, chỉ trong nháy mắt Lý Việt Hoàng tràn ngập vinh quang.

Mà đám Lâm Dịch Sơn nghe thấy thế, giống như tóm được cọng rơm cứu mạng, tinh thần uể oải lập tức phấn chấn hơn nhiều.

“Có vẻ ông cảm thấy rất có thành tựu?” Diệp Thiên híp mắt.

“Đó là đương nhiên, có thể vượt cấp treo tu sĩ cấp bậc cao lên đánh, là vinh quang cỡ nào, ngoại trừ Lý Việt Hoàng tôi, phóng tầm mắt trong giới tu sĩ, người có thể làm được không đủ năm người, tôi không nên cảm thấy vinh quang vì bản thân tôi sao?” Lý Việt Hoàng giang tay cười nói, bộ dạng đây là lẽ thường tình.

Mọi người ở đây cũng liên tục gật đầu.

Chỉ có Diệp Thiên là cười khinh thường: “Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, trái lại thứ trên tay ông xem như là thứ tốt.”

Hắn có thể nhìn ra được, thứ mà Lý Việt Hoàng lấy ra là pháp bảo tầm trung, hắn từng giao đấu với không ít tu sĩ bản địa, vẫn là lần đầu tiên thấy trong tay tu sĩ bản địa có pháp bảo.

“Ha ha!” Lý Việt Hoàng nghe thấy thế vô cùng thoải mái, cười to nói: “Coi như cậu còn có chút mắt nhìn đấy, biết Thánh Diễm Lệnh trên tay tôi là thứ tốt, xem ra cậu đã biết sợ, vậy thì ngoan ngoãn theo tôi tới Huyền Dương Các, luyện đan chế phù giúp Huyền Dương Các tôi đi.”

“Sợ sao?” Diệp Thiên lắc đầu cười nhạo: "Đúng là thứ tốt, nhưng rơi vào tay tên ngu ngốc như ông quá lãng phí.

“Cái gì?”

Tươi cười trên mặt Lý Việt Hoàng lập tức cứng ngắc, vẻ mặt cũng khó coi, không dám tin nói: “Cậu dám nói tôi là ngu ngốc?”

“Ông không biết tôi là một người như thế nào, mà dám khoác lác làm ra vẻ trước mặt tôi, ông không chỉ ngu ngốc, còn vô cùng đần độn nữa.” Diệp Thiên không nhịn được oán hận nói.

“Cậu cậu cậu... Lý Việt Hoàng cầm Thánh Diễm Lệnh chỉ vào Diệp Thiên, tức tới mức hai tay phát run, ngay cả nói đều không nói nên lời.

"Lý trưởng lão, cho dù Diệp Bắc Minh có năng lực, nhưng cũng có tiếng là hay làm ra vẻ, ông khiến lửa thiêu cậu ta, xem cậu ta còn giả vờ khoác lác nữa không!” Lâm Dịch Sơn nhảy ra khuyên.

"Lý trưởng lão đốt chết cậu ta đi!”

“Lý trưởng lão đốt chết cậu ta đi!”

"Lý trưởng lão đốt chết cậu ta đi!”

Người của Hồng Thịnh và cha con Trương Thụy Bắc đều gào khóc kêu lên.

“Được! Hay lắm! Cậu dám nhục nhã tôi trước mặt nhiều người như vậy! Vậy tôi sẽ khiến cậu thể nghiệm cảm giác bị lửa mạnh đốt như thế nào!”

Sau khi dứt lời, Lý Việt Hoàng lập tức kết ra một chỉ quyết, khóe miệng hơi nhếch lên.

Một giây sau, ông ta chỉ Thánh Diễm Lệnh về phía Diệp Thiên, hét to một tiếng:

“Cấp cấp như luật lệnh!”

Phụt

Nhất thời một con rồng lửa phun từ trong Thánh Diễm Lệnh ra, chỉ trong nháy mắt đã cắn nuốt Diệp Thiên vào trong.

Mà lửa do Thánh Diễm Lệnh phun ra khác với ngọn lửa thông thường, là màu vàng kim, cùng màu với lò luyện thép hòa tan thép thành nước, nhiệt độ rất khủng bố, chỉ là một đám lửa không to lắm, nhưng chiếu hội trường hơn ba ngàn mét vuông sáng rực.

“Má ơi! Nóng quá!”

“Mẹ kiếp! Lửa này thật đáng sợ!”

Mấy trăm người ở đây bị ngọn lửa màu vàng kim đột nhiên xuất hiện làm sợ tới mức nhao nhao lùi về sau, cho dù lùi đến góc tường, vẫn cảm nhận được như ở trong bếp lò, mồ hôi chảy đầm đìa.

“Lý tiên sư, Diệp Bắc Minh cậu ta... Lúc này Lâm Dịch Sơn chạy tới bên cạnh Lý Việt Hoàng, mồ hôi chảy đầy đầu nhìn ngọn lửa đang quay cuồng trong hội trường hỏi.

“Với tu vi của cậu ta tạm thời không chết được, lại đốt cậu ta thêm một phút, cậu ta sẽ ngã xuống đất kéo dài hơi tàn rồi.” Lý Việt Hoàng đắc ý nói.

"Ha ha!"

Lâm Dịch Sơn vui mừng kêu lên:

“Diệp Bắc Minh! Cho mày làm ra vẻ này! Bây giờ biết sự lợi hại của Lý tiên sư chu'a!"

"Ha ha ha!"

Người của Hồng Thịnh và cha con Trương Thụy Bắc đều đã cười to, không ít ông chủ giàu có ở đây cũng cười ha ha theo.

Chỉ có Nhậm Vũ Phỉ là khóc nức nở.

“Hừ, dám nói tôi đần độn, không biết rằng cậu mới là... Lý Việt Hoàng






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.