Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 88: Chương 88: Nhà họ Tần được cứu rồi




Giây phút này, tất cả mọi người của nhà họ Tân đều phóng ảnh mặt về phía Diệp Thiên, trong mắt bọn họ đều chứ đựng sự kinh ngạc, nghi ngờ, không hiểu, đủ loại cảm xúc.

Rốt cuộc Diệp Thiên đã làm cái gì mà có thể khiến cụ Lý đích thân tới đây cảm ơn hãn?

Duy chỉ có một mình Tân Liên Tâm là như đã biết trước nguyên nhân. “Chắc chắn là do tối qua Diệp Thiên đã chữa trị cho đệ tử của cụ Lý, cho nên ông ấy mới cảm kích y thuật của Diệp Thiên, nên mới đích thân tới đây cảm ơn anh ấy. Nhất định là như vậy rồi. Trong lòng cô tự nhủ như vậy.

Quả nhiên Lý Tề Thế cười ha ha, bước về phía Diệp Thiên và nói: “Tối hôm qua ba đệ tử yêu quý của tôi thân mang trọng thương, may là có anh Diệp cứu chữa cho bọn họ, nếu không tính mạng của ba đứa nó cũng không giữ được nữa.

Vốn dĩ sáng nay bảo Bạch Mẫu Đan và Huyết Quế Mai mới Diệp Thiên tới, thì ông sẽ nói lời cảm ơn với Diệp Thiên, nhưng mà vẫn chưa có cơ hội mở lời. Kết quả lại còn bị thương dẫn tới việc chưa nói được lời cảm ơn. Cho nên ông nay ông đích thân tới đây ngoài việc muốn Diệp Thiên chữa bệnh, còn là vì cảm ơn hần nữa. “Cái gì cơ?” Tần Chí Thành kinh ngạc: “Bốn người lính đặc công tối qua tới hồ Kim Phong cứu Kim Thiên Hào chính là để tử của cụ Lý sao?” “Đúng vậy.” Lý Tề Thế gật đầu: “Bọn họ thân là người của Nội Kinh cho nên có bất cứ chuyện gì xảy ra tất nhiên là phải lộ diện. Chỉ là thân thủ của bọn nó không bằng ai. May là lúc đó thầy Thiên xuất hiện kịp thời, nếu không bốn đệ tử của tôi phải phải bỏ mạng ở hồ Kim Phong rồi. Về sau lại có anh Diệp cứu chữa cho bọn nó nữa. Cho nên hôm nay tôi mới đích thân tới đây cảm ơn anh Diệp

Thì ra là như vậy!

Lúc này tất cả mọi người nhà họ Tần mới hiểu rõ mọi chuyện.

Tân Chí Thành cười nói: “Cháu rể tôi là người kê thuốc trong phòng thuốc, chữa bệnh cứu người chính là bản lĩnh của nó. Cụ Lý đích thân tới đây cảm ơn nó thật sự là đánh giá nó cao rồi. Phải kể công tới thấy Thiên, đó mới là một cao nhân chân chính, mỗi lần nghĩ tới thanh kiếm uy quyền đó, trái tim tôi lại trào dâng lên một cảm xúc khó ta “Đúng rồi, mấy chiếc lá mà vừa nãy cụ Lý phóng giết chết bọn sát thủ, chắc tu vi của cụ Lý cũng không thua kém gì thầy Thiên rồi.”

Tần Chí Thành ông nhìn thấy người thì nói tiếng người, nhìn thấy ma thì nói tiếng ma. Giây phút này không nhân cơ hội nịnh bợ cụ Lý tí thì có thể là qua tiếc không.

Đó là nguyên lão của Nội Kình, địa vị rất là cao, nhất định phải túm được cái đuôi của ông ta.

Nhưng lại không ngờ tới câu nói này của ông lại nhận lấy tiếng cười của Lý Tề Thế và những người ở đó. Cháu rể của ông cũng là thấy Thiên đó.

Nhưng mà bọn họ không dám nhiều chuyện, không muốn vạch trần Diệp Thiên. Bọn họ biết hắn giấu thân phận của bản thân mình cũng là vì có lý do riêng của hắn. “Văn bối nói sai gì sao?” Tần Chí Thành lí nhí hỏi. “Không phải.” Lý Tế Thế lắc đầu. Sau đó cười khổ nói: “Nhưng mà tôi vẫn muốn sửa lại một chỗ, đó là đạo tu vi của thầy Thiên cao hơn tôi rất nhiều. Sáng nay tôi có đầu một trận với thầy Thiên kết quả anh ta không bị sao hết, còn tôi lại bị thương nặng. Lần này đến đây ngoài việc cảm ơn anh Diệp, tôi còn hi vọng anh ấy có thể chữa trị cho tôi.

Lời này vừa nói ra khiến tất cả mọi người trong nhà họ Tân đều kinh ngạc.

Đường đường là một nguyên lão của Nội Kinh mà lại không đánh thẳng thấy Thiên?

Trời ạ! Thầy Thiện này thật là lợi hại mà

Nhưng mà Tần Chí Thành không dám khen thầy Thiên, ông sợ cụ Lý không vui. Thế là ông liền nhìn về phía Diệp Thiên, hận rèn sát không thành, nói: “Còn đứng ngơ ra đó làm gì, mau chữa bệnh cho cụ

Lý đi

Ông cũng không còn lời nào để nói với Diệp Thiên nữa. Một cục vàng đang đứng ở trước mặt vậy mà không biết nhân cơ hội tới ôm lấy chân người ta đi còn đứng ngốc ra đấy làm gì nữa. “Ông cụ vẫn nên sai người đưa bọ họ tới viện băng bỏ rồi cầm máu trước đi, nếu muộn quá thì bọn họ chết thật đấy. Diệp Thiên chỉ tay về phía mấy người đang nằm trên đất.

Lúc này Tân Chí Thành mới nhớ ra những người này, liền vội vàng căn dặn Lâm Trưng Hạ đi xử lý, sau đó ông mời năm người kia vào phòng khách. Lúc này mới nói với Diệp Thiên. “Có thể chữa trị cho cụ Lý không

Diệp Thần từ từ nói: “Chữa trị thì được thôi, nhưng mà ông ta phải giúp cháu một chuyện “Cậu cậu cậu... Sao cậu dám bàn điều kiệ với cụ Lý, cậu điên rồi à?” Tần Chí Thành muốn tát cho Diệp Thiên mấy cái. Thân phận của cụ Lý rất tôn quý nếu như có thể chữa khỏi bệnh cho ông ta, về sau muốn gì ông ta cũng sẽ giúp, tới lúc đó coi như phát tài rồi, nhà họ Tần cũng sẽ đượcthơm lây. Thế mà Diệp Thần còn dám đưa ra điều kiện, nếu ông ta mà không vui thì chúng ta sẽ mã đi chỗ dựa này. “Diệp Thiên, hay là chữa trị cho cụ Lý trước đi.” Tần Liên Tâm kéo cánh tay của Diệp Thiên. Sau đó nháy mắt với hàn, cô cũng cảm thấy ở thời điểm này mà Diệp Thiên còn đòi bàn điều kiện thì có chút không thỏa đáng.

Diệp Thiên vuốt ve đầu của Tân Liên Tâm một chút rồi nói: “Ông cụ chửi anh cả một buổi rồi, bây giờ anh phải bảo cụ Lý ra mặt giải quyết những rắc rối này cho tập đoàn Đệ Nhất. Nếu không không biết ông ấy còn chửi anh đến lúc nào nữa, điều đó rất ảnh hưởng tới hạnh phúc gia đình của chúng ta

Phi

Tần Liên Tâm, Bạch Mẫu Đan và Huyết Mai Quế đều không nhịn được cười.

Lý Tế Thế cũng bật cười to.

Chỉ có một mình Tân Chí Thành là có suy nghĩ muốn bóp chết Diệp Thiên.

Cậu nói điều kiện ra thì thôi đi, còn lôi tôi vào làm gì nữa chứ? Cậu làm sai, tôi chửi cậu chẳng nhẽ là sai à? “Chi Phiếm, Lãnh Hổ” Lý Tế Thế đột nhiên lên tiếng.

Có a!” Bạch Chí Phiếm và Vũ Lãnh Hổ tiến lên phía trước. “Hai con đi tìm Dương Thiên Định cảnh cáo ông ta. Đây là Trung Quốc chứ không phải là đất nước Nhật Bản của ông ta, nếu như còn dám sai sát thủ động tay động chân với nhà họ Tần nữa thì đừng trác Nội Kinh ta không khách khí” “Vâng a “Còn nữa, bảo ông ta phá bỏ hết những lệnh trừng phát tập đoàn Đệ Nhất đi, nếu không Nội Kinh ta sẽ bắt đầu đi điều tra Dương Thiên Định. Dựa vào những tên sát thủ mà ông ta phải tới nhà họ Tần thì chỉ cần thu thập một chút bằng chứng thì đủ để tống ông ta vào trong ngục rồi.” “Vâng!”

Bạch Chỉ Phiến và Vũ Lãnh Hổ nhận mệnh lệnh và rời đi. Còn nhà họ Tân bỗng chốc huyện náo. “Tốt quá rồi, có Nội Kinh ra mặt thì mối lo của nhà họ Trần có thể giải quyết rồi.” “Cụ Lý thật là giỏi mà! Nói chuyện cũng thật là bá đạo! “Lần này để mà xem những kẻ lật mặt với chúng ta sẽ đau đớn như thế nào”

Người vui mừng nhất chính là Tần Chi Thành và Tần Liên

Tâm.

Tần Liên Tâm kích động tới mức lôi cánh tay của Diệp Thiên rồi nhảy cang lên, cô chỉ cảm thấy niềm hạnh phúc đến quá đột ngột rồi. “Quả tốt rồi! Lần này tập đoàn Đệ Nhất được cứu rồi!” Tân Chi Thành cũng rất kích động, trái tim đang treo lơ lửng của ông cuối cùng cũng yên tâm hạ xuống rồi. Tầng sương mù trên mặt trong nháy mắt đều tan biến hết, sự bất mãn đối với Diệp Thiên cũng từ từ tiêu tan, hóa thành nước mắt của sự vui mừng.

Tôi đánh giá thấp cậu rồi, thì ra một lời của cậu có thể cứu sống cả nhà họ Tân.

Thế là Diệp Thiên rút kim bạc ra bắt đầu chữa trị cho Lý Tế

The.

Không bao lâu sau Lý Tế Thế nôn ra một ngụm máu. “Thần tiên, đúng là thần tiên mà. Vừa mới nôn ra ngụm máu này nhưng lồng ngực của ta lại không bị tắc. Sắc mặt của Lý Tề Thế kích động không thôi. “Cụ Lý à, ông quả là quá kém cỏi. Có một quyền thôi mà lại ra nông nổi này. Chắc thầy Thiên cũng không ngờ rằng không lại kém như vậy.” Diệp Thiên thu dọn kim bạc rồi cười nói. “Khụ..” Gương mặt của Lý Tề Thế ngượng ngùng. “Cũng giả rồi không còn khỏe như trước nữa.

Nghe thấy câu này cả Bạch Mẫu Đan và Huyết Mai Quế đều bật cười. “Tâm Nhi, em còn viên linh đan kia không, mau cầm ba viên đưa cho ông ta.” Diệp Thiên nhìn về phía Tân Liên Tâm. “Còn còn còn. Để em đi lấy.” Nói xong Tần Liên Tâm chạy lên trên tầng.

Rất nhanh cô đã cầm xuống một chiếc bình nhỏ. “Cụ Lý, ông cầm lấy đi.” Tần Liên Tâm đổ ra ba viên thuốc vào trong lòng bàn tay rồi đưa cho Lý Tề Thế. “Cảm ơn.” Lý Tề Thế nhận lấy ba viên linh đan rồi nhét vào trong miệng.

Chỉ vài giây sau thì sắc mặt của ông ta trở nên rất có khi “Thần kỳ! Quả thần kỳ! Vừa mới đưa vào miệng toàn thân sắc. có sinh lực luôn. Đúng là linh đan, bảo vật mà “

Tần Chí Thành cũng sững sờ.

Mặc dù ông biết hiệu quả thuốc này của Diệp Thiện rất tốt, nhưng mà ông cũng không ngờ rằng thuốc của Diệp Thiên lại có thể thần kỳ như vậy dưới một con mắt của một chuyên gia hang đầu có trình độ cao nhưu Lý Tế Thế thật sự là ngoài ý muốn mà. “Nha đầu, có thể đưa số thuốc còn lại cho ta không?” Đối mặt của Lý Tề Thế nhìn về bình thuốc bên trong tay của Tân Liên Tâm. Ông có dự cảm rằng, việc thưỡng xuyên uống loại thuốc này rất có lợi cho việc tu luyện của ông.

Còn không đợi Tần Liên Tâm trả lời thì Diệp Thiên đã nói: “Cụ Lý, ông đừng có mà ông biết điều. Đây là thuốc mà tôi tự mình chế ra để dưỡng nhan sắc và làm đẹp ngực cho vợ mình, một viên bán ra là một tỷ. Ông uống ba viên là đã quá hời rồi đấy “cái gì cơ?”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Một viên một tỷ? Nói phét à?

Duy chỉ có Tần Liên Tâm là không hề nghi ngờ, có thể bỏ ra hai trăm triệu để uống một ly rượu thì có thể thấy Diệp Thiên rất giàu có.

Nhưng mà ai có thể bỏ ra nhiều tiền như thế để mua một viên thuốc này chứ? “Hả? Có thể dưỡng nhan sắc và làm đẹp ngực sao?” Huyết Mai Quế chớp mắt, không kìm được nhìn xuống “Sân bay” của mình.

Nếu như cô mà uống mấy viên thì có phải rất đẹp không?

Nghĩ như thế cô lập tức nói với Tần Liên Tâm: “Có thể đưa cho tôi hai viên không?” “Cũng đưa cho tôi hai viên.” Bạch Mẫu Đan cũng giơ tay ra. “Hai đưa các con đi ra chỗ khác chơi” “Sư Phụ.” Hai người gào lên.

Tần Liên Tâm cong mỗi lên cười, cô cũng không phải là người keo kiệt, cô biết hai người bọn họ bị dụ dỗ bởi câu nói là đẹp và ngực cho nên mới muốn thử.

Thế cho cô đổ ra cho mỗi người hai viên, số còn lại thì đưa hết cho Lý Tế Thế. “Vợ à, sắp phá sản rồi.” Diệp Thiên cong môi nói.

Tần Liên Tâm bĩu môi nói: “Đừng keo kiệt như vậy mà, anh chắc chân sẽ điều chế ra một lọ nữa cho em đúng không? Với cả cụ Lý cũng giúp nhà họ Tân ta như vậy rồi, cho dù một tỷ một viên, thì tổn thất mà nhà họ Tân phải chịu còn nhiều hơn giá trị của chỗ thuốc này mà.” “Nói hay lắm.” Lý Tề Thế giơ ngón tay cái về phía Tần Liên Tâm, bây giờ ông mới hiểu tại sao Diệp Thiên lại tình nguyện đi yêu người đẹp chứ không muốn quyền lực.

Người con gái xinh đẹp, lương thiện như thế, trên thế gian này rất hiếm thấy. “Đúng rồi anh Diệp” Lý Tế Thế nhìn về phía Diệp Thiên: “Vì y thuật của anh cao minh cho nên tôi đã đề nghị với Nội Kình mời anh trở thành bác sĩ của Nội Kình Về sau nếu có người bị thương nặng thì sẽ đưa tới chỗ của anh để chữa trị, còn anh có chuyện gì cũng có thể tới tìm chúng tôi bất cứ lúc nào. “Được rồi, tôi cũng không ở lại đây lâu nữa, tranh thủ mấy ngày nữa tôi sẽ gửi đơn bổ nhiệm tới tay anh. “Cáo từ

Lý Tế Thế nằm tay thành quyền sao đó bước lớn rời đi. “Này này, tôi còn chưa đồng ý đâu.” Diệp Thiên gọi lại.

Nhưng mà Lý Tề Thế mới không thèm để ý tới sự đồng ý của hắn, các thành viên của Nội Kinh trong mấy lần thực hiện nhiệm vụ đã bị thương rất nặng, bọn họ cần một thần y như Diệp Thiên.

Sau khi Lý Tề Thế rời đi, lúc này Tần Chí Thành với nói một câu: “Nhà họ Tận được cứu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.