Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 251: Chương 251: Phản bội đế quốc chính là chó má






**********

Diệp Bắc Minh sẽ tặng món quà như thế nào đây? Kim Soo Ah và quản gia đều ôm mối nghi ngờ này, tò mò ghé đầu vào. "Cha, hộp quà to như vậy, có phải là một đồ cổ bằng sứ Thanh Hoa khổng lồ hay không?" Kim Soo Ah hỏi. "Cô cả, vừa nghe thấy cô nói như vậy, hình như cũng có thể lắm, rất nặng, từ sức nặng này cho thấy. Cũng xấp xỉ với sứ Thanh Hoa khổng lồ đấy" Quản gia gật đầu nói.

Kim Eun Hee cười chế giễu nói: "Nếu là sứ Thanh Hoa do lò nung chính thức sản xuất ra từ thời nhà Nguyên, cha còn có thể suy xét một chút đến khả năng qua lại thân thiết với Diệp Bắc Minh, nếu là sứ Thanh Hoa của thời Minh Thanh. Chưa chắc cha đã để ý, cho dù cha cũng rất yêu thích."

Trên miệng ông ta nói vậy, tốc độ cởi dải bằng lại nhanh hơn mấy phần, gấp gáp không đợi được muốn xem thử là thứ gì. Rốt cuộc Diệp Bắc Minh tặng cho ông ta món quà gì đây.

Dù sao dựa vào danh tiếng của Diệp Bắc Minh bây giờ, hoàn toàn có thể coi là ông lớn quan trọng tầm cỡ quốc tế, tặng quà cho Kim Eun Hee, ông ta vẫn cảm thấy rất có thể diện, dứt khoát bỏ đi quan hệ với Park Jeong Hee, xét địa vị trên quốc tế, hắn ta thật sự không cùng một cấp bậc với Diệp Bắc Minh.

Dải băng nhanh chóng được cởi ra.

Sắc mặt cha con Kim Eun Hee và quản gia càng lộ ra vẻ kích động và mong chờ hơn nữa. "Vậy hãy để ba chúng ta cũng chứng kiến xem, rốt cuộc Diệp Bắc Minh đưa đến niềm vui bất ngờ gì cho cha?" Kim Eun Hee nhìn sang con gái rồi lại nhìn về phía quản gia cười nói. "Vâng vâng vâng, chúng ta cùng chứng kiến." Kim Soo Ah và quản gia liên tục gật đầu "Ba!" "Hai!" "Mot!" "Mo ra!"

Kim Eun Hee xốc mạnh nạp hộp quà ra.

Khi ánh mắt của người đàn ông nhìn vào bên trong hộp quà, thấy một quả cầu lông lá bù xù, đen bóng, đầm máu, con người ông ta đột nhiên co rụt lại, sắc mặt trở nên cực kỳ tái nhợt.

Một giây sau! "A!"

Kim.

Tiếng thét chói tai vang vọng trong trang viên của nhà họ "Chuyện gì xảy ra thế này?"

Từ trên xuống dưới nhà họ Kim chiếm diện tích mấy chục sào đất, tất cả mọi người đều nghe thấy ba tiếng thét chói tai khác nhau, từ bốn phương tám hưởng đều rối rít lao thẳng về một phía.

Oe!!!

Sau khi thét chói tại một lúc, cha con Kim Eun Hee và quản gia đều điên cuồng nôn mửa.

Nhưng sau đó lại có một tràng tiếng thét chói tai nữa nhanh chóng vang lên, hễ là ai bước vào nhìn thấy thứ bên trong hộp quà, hoặc là nôn mửa, hoặc là thét chói tại như vậy, dọa cho tất cả những người đã từng nhìn thấy hộp quà này đều phải sợ hãi đến mức ba hồn bay mất, bảy phách châu trời, sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy dữ dội.

Chỉ cảm thấy thật đáng sợ.

Đặc biệt là đôi mắt kia

Trời ạ, quả thật là nguồn gốc của mọi cơn ác mộng! "Sung Wook con trai cha! Con chết thảm quá!"

Lúc này, Kim Eun Hee gào lên khóc rồng. "Cái gì?"

Biết được đó chính là đầu của Kim Sung Wook, tất cả mấy người Kim Soo Ah đều cực kỳ sửng sốt.

Mọi người nhìn kỹ lại. Đúng là Kim Sung Wook

Từ trên xuống dưới nhà họ Kim lập tức vang lên tiếng khóc và tiếng oán giận. "Diệp Bắc Minh! Tôi và ông không đội trời chung! Ông sẽ phải trả giá thật thê thảm vì hành động của mình!" Kim Eun Hee gào lên như xé gan xé phổi.

Lúc này, Diệp Thiên và Thẩm An Kỳ đã quay về phòng cho tổng thống trong khách sạn. Nếu là trước đây, những lúc thế này, Thẩm An Kỳ nhất định sẽ dán chặt lên người Diệp Thiên, phóng ra tín hiệu muốn làm với hắn.

Từ sau khi Diệp Thiên nói những lời kia vào buổi sáng nay, bây giờ Thẩm An Kỳ quay về phòng, lập tức ném lại một câu: "Đêm nay không tiện, tôi muốn tu luyện, nếu có nhu cầu thì tự mình giải quyết đi."

Sau đó xông vào nhà tắm, quần áo choàng tắm ngồi xếp bằng trước cửa số sát đất, bắt đầu ngồi yên tu luyện.

Diệp Thiên cười. Gương mặt lộ ra vẻ hài lòng.

Từ trước đến nay hắn vẫn luôn thích chinh phục phụ nữ, chứ không phải bị phụ nữ chinh phục, cho nên những cô gái chủ động ngược lại càng khiến hắn mất đi hứng thủ, mà không chủ động lại càng khiến hắn hứng thú hơn.

Giống như Tần Liên Tâm, hoàn toàn chưa từng chủ động bao giờ, đều là Diệp Thiên mở rộng lãnh thổ, từng bước từng bước chinh phục cô

Sau khi tắm rửa xong nằm trên giường, Diệp Thiên ngầm nghĩ. Hắn là Kim Eun Hee đã nhận được món quà lớn mà hắn tặng rồi, cho nên hắn kết luận, người mà Kim Eun Hee phải đến Giang Châu, chắc chắn sẽ có hành động trong tối nay.

Vì vậy, hãn gọi điện thoại thông báo cho đảm người Triệu Cửu Linh tăng cường cảnh giác, sau đó gọi video cho Tần Liên Tâm. "Diệp Thiên, thế nào rồi, ở Triều Tiên có vui không?" Trong video, gương mặt Tân Liên Tâm nở nụ cười. "Không vui lắm, có quá nhiều tên ngốc"

Phi!

Tần Liên Tâm lập tức bật cười: "Chỉ toàn gặp mấy tên ngốc thôi sao?"

Vì vậy Diệp Thiên cũng rất kiên nhẫn kể lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay cho Tân Liên Tâm nghe. "Hả? Tổng giám đốc Tập đoàn IK Kim Sung Wook kia lại đòi dùng hai tỷ rưỡi đô la Mỹ để bao nuôi An Kỳ sao? Còn đòi cho anh một trăm triệu đô la Mỹ tiền chia tay nữa sao? Trời ạ! Đầu óc anh ta đúng là bị nước vào rồi, chồng em và An Kỳ là người thiếu tiền sao? Đúng là quá ngu ngốc rồi." Tần Liên Tâm nghe xong cũng kinh ngạc nói. "Còn không phải sao, đúng là tên ngu ngốc nhất trong số tất cả những tên ngốc anh đã từng gặp. Diệp Thiên cười nói.

Tần Liên Tâm bật cười hì hì, sau đó nói: "An Kỳ đâu rồi, hình như cô ấy không nằm trên giường, cô ấy đang làm gì thế?"

Diệp Thiên xoay camera chiếu sang phía An Kỳ. "An Kỳ đang tập yoga à?" "Đang úp mặt vào tường sám hối." "Hả? An Kỳ đã làm gì sai mà anh lại phạt cô ấy úp mặt vào tường sám hối vậy?" Tần Liên Tâm rất kinh ngạc. "Cô ấy không thành thật, phải trừng phạt nghiêm khắc." Diệp

Thiên cười hì hì nói. "Anh mới không thành thật ấy!" Thẩm An Kỳ rất tức giận, cũng không tu luyện nữa, chạy ra, giật lại điện thoại di động trong tay ệp Thiên, nói với Tần Liên Tâm trong video: "Chị Liên Tâm, Diệp Thiên mới không thành thật, hắn lại có người tình mới rồi." "Cô nói linh tinh cái gì thế hả, trả điện thoại cho tôi!" Diệp Thiên không hài lòng nói. "Diệp Thiên! Anh im miệng!" Giọng nói tức giận của Tần Liên Tâm vang lên, sau đó thở hổn hển nói: "An Kỳ, mau nói cho tôi biết, Diệp Thiên lại có người tình mới nào rồi?"

Diệp Thiên: "

Bà xã đang mang thai, hạn chỉ có thể ngậm miệng trước đã, tránh chọc cho bà xã tức giận đến mức động thai khí, nhưng mà đối mặt hạn oán độc nhìn chăm chăm Thẩm An Kỳ.

Người phụ nữ này quá ác độc!

Thẩm An Kỳ cười đắc ý với Diệp Thiên, sau đó nói với Tân Liên Tâm: "Chị Liên Tâm, Diệp Thiên quả thật không phải con người, nhìn vừa mắt một cô bé mười tám tuổi, muốn người ta phải giữ mình trong sạch trong vòng mười năm, tôi nghi ngờ hắn muốn đợi mười năm sau, hai chúng ta đều giả rồi, sau đó "Hắn hẳn hàn..." Tần Liên Tâm tức giận đến mức mũi ngọc sắp lệch đi quát ầm lên: "Diệp Thiên! Nếu anh không giải thích được rõ ràng! Anh đừng mong em cho bé con gọi anh là cha!" "Đừng mà bà xã!" Diệp Thiên vội vàng giật lại điện thoại di động từ tay Thẩm An Kỳ, giải thích với Tần Liên Tâm. "Anh thật sự chỉ coi cô bé kia là đồ dự trữ để tăng cao trình độ, chứ không phải giữ lại để sau này mình hưởng thụ sao?" Tần

Liên Tâm chưa tin hằn hỏi lại. "Anh xin thề với bóng đèn, nếu anh lừa gạt bà xã của anh, đèn lập tức nổ tung!" Diệp Thiên thề thốt.

Thẩm An Kỳ lập tức nhanh trí, muốn làm một bóng đèn nổi tung, nhưng lại bị Diệp Thiên dùng tinh thần khống chế trói buộc, không động đậy được chút nào. Còn chẳng nói nổi một câu.

Một lúc lâu sau, không thấy có bóng đèn nào nổ tung, Tân Liên Tâm mới lựa chọn tin tưởng Diệp Thiên. "Em cảnh cáo anh đấy Diệp Thiên, ở nhà có em. Bên ngoài có An Kỳ, đây đã là tự do lớn nhất mà em cho anh rồi, nếu anh còn dám có thêm một ai khác, em sẽ không để cho anh làm cha của bé con đâu." Cô nghiêm giọng cảnh cáo "Bà xã, anh đây ngay cả An Kỳ cũng không cần, chỉ cưng chiều em thôi" Diệp Thiên đắc ý nhìn về phía Thẩm An Kỳ, dáng vẻ ai bảo cô kiện cáo linh tinh, vậy tôi cũng làm cho cô tức chết.

Mặt mũi Thẩm An Kỳ đen kịt, đôi mắt đẹp giống như có ngọn lửa đang nhảy nhót, có xúc động muốn ngọc đá cùng vỡ với Diệp Thiên, thế nhưng lại không động đậy được chút nào, cô ta tức giận đến mức nước mắt cũng không kiềm chế được nữa. Kết quả câu nói tiếp theo của Tần Liên Tâm khiến nước mắt của Thẩm An Kỳ chảy xuống luôn. "Hả? Không được làm thế Diệp Thiên. Như vậy quả không công bằng với An Kỳ rồi, anh cũng đã làm người ta... Dù sao anh nghe em là được, ở nhà có em, bên ngoài có An Kỳ. Không được có thêm ai khác nữa!" "Anh nghe lời bà xã"

Sau đó lại trò chuyện với Tần Liên Tâm đến nửa tiếng đồng hồ nữa mới kết thúc video.

Mà tinh thần Thẩm An Kỳ bị khống chế điều khiển, không kiềm chế được ngả về phía hắn. "Ai bảo cô kiện cáo linh tinh, làm cô giận đến khóc luôn!" Diệp Thiên cắt đứt khống chế tinh thần, bàn tay to vươn ra đẻ Thẩm An Kỳ xuống giường. "Tôi đã nói đêm nay tôi không tiện, anh buông tôi ra, đồ khốn!"

Giờ thủ đô, không giờ năm mươi phút

Nhà họ Tần ở Giang Châu, cực kỳ yên tĩnh, bình thường vẫn có người đi tuần tra, hôm nay lại không thấy ai, khiến người ta cảm thấy u ám lặng ngắt.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mãi đến tận khi trời vừa hứng sáng.

Đột nhiên! "Vèo vèo" một tiếng, phá vỡ màn đêm tĩnh lặng.

Một bóng đen giống như con cú mèo bay trên bầu trời trang viên nhà họ Tần, sau đó đáp xuống một bãi đất trống.

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ đèn đuốc trong nhà họ Tân đã sáng lên. "Hử? Có mai phục sao?" Yamamoto Kazuya hơi nhướn mày. Một giây sau, có giọng nói đột ngột vang lên. "Đợi anh lâu lâm rồi đấy, quả nhiên anh không để cho chúng tôi thất vọng, cuối cùng cũng xuất hiện rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.