Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 164: Chương 164: Sao nó lại mạnh quá vậy!




Vào lúc này trong sảnh Hoàng Hậu.

Tuy rằng có chút say nhưng Diệp Hạo cũng đã bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ càng số tiền này không đưa không được rồi, dẫu sao thì anh ta cũng đã uống rượu rồi.

Tuy nhiên một chai giả một tỷ hai trăm sáu chục triệu quả thật là đất. Anh ta vừa xem kỹ càng một lượt vừa tính toán, chỉ cần hai mươi tám chai Romani Conti này là có thể mua được một chiếc xe rồi.

Tất nhiên rượu ở hộp đêm bán đất cũng là chuyện bình thường. Nhưng anh ta thực sự không thể lấy ra được hai mươi lắm tỷ hai trăm triệu, vì vậy anh ta định sẽ lý luận với Hoa Tả một chút, một tỷ hai trăm sáu chục triệu thì được thôi, còn dư lại ba bốn trăm tỷ cũng được, cùng lắm thì sau này sẽ không đến nơi này chơi nữa.

Nghĩ vậy anh ta có chút khó mở lời: “Diệp Toàn, Diệp Hiên, Diệp Hàm... các em có thể góp giúp cho anh..mười một tỷ hai trăm triệu không? Mấy ngày nữa anh sẽ trả lại cho các em. “Anh Diệp Hạo, em có hơn hai tỷ bốn trăm năm chục triệu, em chuyển cho anh trước vậy. Từ trước đến nay Diệp Toàn và Diệp Hạo có mối quan hệ rất tốt. Thế nên không cần nói tới câu thứ hai thì cô ta đã chuyển ngay.

Một số người em khác và các anh em họ đều miễn cưỡng đồng ý cho mượn. Tất cả đều cho rằng anh ta dùng hết rồi mà bây giờ lại còn vay tiền của bọn họ, giống như là anh ta bị ép buộc phải dùng bằng hết tiền của bọn họ vậy đó. Điều này vậy mà coi được sao?

Tuy nhiên vì Diệp Hạo nói rằng sẽ trả lại họ vào ngày khác nên họ vẫn góp đủ tiền cho Diệp Hạo.

Họ cũng sợ rằng mọi thứ sẽ trở thành vấn đề lớn và sẽ không kết thúc tốt đẹp.

Hơn nữa cha mẹ bọn họ cũng đã gom được kha khá hạt óc chó rồi, cho dù Diệp Hạo không trả lại tiền thì cũng không thiệt gì mấy

Diệp Thiên cứ ngồi đó vờ như không nghe thấy gì, trong thẻ anh có hơn một ngàn bảy trăm năm mươi tỷ, đối với anh hai mươi lầm tỷ hai trăm triệu chỉ là một hạt cát trong sa mạc, nhưng anh thật sự không muốn bỏ tiền ra.

Chẳng lẽ lòng dạ của bọn họ thể nào Diệp Thiên còn chưa nhìn thấu sao? Quả óc chó bị cha mẹ bọn họ cướp hết rồi, còn đi giúp bạn họ dùng rượu đổi lấy tiền, bản thân mình thì tiêu tiền như nước, làm gì mà có chuyện coi trọng lợi ích gì chứ Có được thì tất có mất, bọn họ có được quả óc chó thì cũng phải mất chút máu, không thể để bọn họ lợi dụng chiếm hết tất cả của hãn. Từ trước đến nay họ luôn coi thường hắn, nếu không vì quả óc chó thì bọn họ sẽ mời hằn uống rượu sao?

Diệp Thiên đang suy nghĩ thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một đám đàn ông hung hãn xông vào.

Khi nhìn thấy bộ mặt của hung tợn của bọn họ, tuy cả đám con cháu nhà họ Diệp rất sốc nhưng bọn họ vẫn không sợ hãi vì nghĩ rằng dù gì mình cũng là con cháu nhà họ Diệp. “Hoa Tả, tôi chỉ muốn cùng chị bàn bạc một tý thôi, có cần phải dẫn nhiều người vào để hù dọa tôi không?” Ánh mắt Diệp

Hạo dừng trên người Hoa Tả rồi anh ta cười lạnh. Còn bà chị đó vẫn bày ra một vẻ mặt vô hại “không làm hại ai cả” và nói: “Vậy thì cậu Diệp Hạo đây muốn bàn bạc gì với tôi?” “Rất đơn giản thôi.” Diệp Hạo nói thắng: “Ý tôi là tôi đã gọi loại rượu đắt tiền nhất, nhưng chị lại không hề đề cập đến giá cả để nhắc nhở tôi nên đây là trách nhiệm và sự sơ suất của chị. Tiền thì tôi sẽ không để nợ đầu, như vậy thì thật là làm mất mặt nhà họ Diệp chúng tôi” “Nhưng một tỷ hai trăm sáu chục triệu một chai Romani Conti là quả đất. Hoặc là tôi mua hai mươi chai và trả lại cho chị, hoặc là dựa theo chín trăm tám chục triệu một chai mà tính, tôi sẽ lập tức quẹt thẻ mười chín tỷ sáu trăm triệu

Khi anh ta nói điều này thoạt nhìn thì trông rất bình tĩnh nhưng sự thật là trong tim anh ta đang rỉ máu. “Chỉ mong bố mẹ có thể thu được hơn nghìn quả óc chó, nếu không chuyển này lỗ chết mất.” Anh ta nghĩ. “Vậy cái tát mà anh đã tát thu ngân của chúng tôi tính như thể nào đây?” Hoa Tả vẫn cười và kéo cô gái bị đánh ở quây bar về phía mình.

Diệp Hạo cười: “Lúc đó tôi đã tức quá hóa giận mà tát cô ấy, nhưng dù sao cô ta cũng chỉ là một nhân viên quầy bar thôi mà, đánh thì cũng đánh rồi, có phải chuyện lớn gì đâu chứ. Hoa Tả, chị nhất thiết phải đem chuyện này ra để làm khó tôi sao?” “Không phải tôi muốn làm anh khó xử mà là vì ông chủ của chúng tôi rất tức giận.” Hoa Tả giải thích. “Haha.” Diệp Hạo cười và nói: “Hoàng Kim Long nóng tính như vậy đó. Hoa Tả, chị đừng quá quan tâm, ông ta không dám làm gì tôi đầu”

Nhưng anh ta không bao giờ nghĩ rằng ngay khi giọng nói của mình vừa rơi xuống thì một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên. “Ông đây còn dám lột da mày đấy, mày có tin hay không?

Ngay khi lời này được thốt ra, Diệp Hạo đã sửng sốt và suýt ngã xuống đất. Những người con cháu khác của nhà họ Diệp sợ đến mức tim đập thình thịch. Trong giây tiếp theo ánh mắt của bọn họ đều đổ vào người đàn ông trọc đầu hung tợn. Chỉ nhìn chăm chăm khoảng mười giây nhưng mấy người đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Người đàn ông đầu hỏi mập mạp, bụng bia, đeo sợi dây chuyền vàng dày bằng ngón tay cái. Ông ta khoảng bốn mươi tuổi, sắc mặt rất khó coi, làm ra vẻ muốn giết người.

Đây không phải là hình tượng Hoàng Kim Long trong lời đồn sao? “Người anh em này, anh là?” Diệp Hạo cười hỏi. “Anh ấy là ông chủ của Hoàng Gia số một của chúng tôi, Hoàng Kim Long-anh Hoàng Hoa Tả trả lời thay cho Hoàng Kim

Long.

Nghe vậy nụ cười của Diệp Hạo lập tức đông cứng lại, chỉ cảm thấy một dòng khí lạnh buốt từ lòng bàn chân truyền đến khắp các bộ phận, cơn say trong nháy mắt liên vơi đi rất nhiều, cả người tỉnh táo trở lại.

Nhưng khi tỉnh táo lại thì anh ta nhận ra sự việc đã trở thành chuyện lớn, tại sao anh ta lại đi nói là Hoàng Kim Long không dám làm gì anh ta cơ chứ.

Đây không phải là buộc Hoàng Kim Long phải tát vào mặt anh ta sao? Dựa vào vai về thì Hoàng Kim Long còn có thể ngồi ngang hàng ông nội anh ta, ngay cả bố anh ta cũng phải nể Hoàng

Kim Long tận ba phần.

Nếu anh ta không nói ra câu này trước thì có lẽ Hoàng Kim Long cũng sẽ không làm gì anh ta, nhưng bây giờ anh ta đã khiêu khích ông ta rồi, nếu ông ta không làm gì anh ta thì làm sao có thể khiến mọi người phục được?

Diệp Hạo đổ mồ hôi lạnh khi nghĩ như vậy. Anh ta rùng mình cười nói: “Chú Kim Long, lúc nãy con không có ý đó đâu. “Mày nghĩ tao bị điếc sao?” Kim Long hét lên. Diệp Hạo thân thể run lên không ngừng nói xin lỗi. “Quỳ xuống nói xin lỗi thì tao có thể xử mày nhẹ, nếu không tạo đảm bảo sẽ đánh gãy chân của mày!” Giọng điệu Kim Long tràn đầy sự khẳng định.

Trong lòng Diệp Hạo thật sự muốn khóc mất rồi, mượn tiền anh em cũng đã xấu hổ rồi, quỳ xuống xin lỗi sau này làm sao có thể ngẩng đầu lên trước mặt anh em chứ?

Anh ta dứt khoát cần rằng ưỡn ngực nói: “Chủ Kim Long, con cũng không hề nói là không trả tiền rượu, sao chủ lại hung hằng như vậy chứ? Chủ phải biết rằng anh của con và con gái nhà họ Vũ- Vũ Dĩnh đang yêu đương nồng nhiệt, nếu chủ làm lớn việc này thì cũng không tốt cho ai cả” “Đe dọa tao à?” Kim Long liếc mắt “Đó không phải là một lời đe dọa mà là một lời nhắc nhở. Con không muốn làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.” Diệp Hạo nói. “Hahaha!!!”

Cứ như Hoàng Kim Long vừa nghe thấy những lời vô lý nhất vậy, ông ta cười đến mức chảy cả nước mắt. “Chú... cười cái gì vậy?” Diệp Hạo cảm thấy rợn cả tóc gáy. “Tao cười nhạo mày đần độn đấy!” Kim Long nói: “Không cần nói tới chuyện tụi nó yêu nhau, cho dù anh của máy kết hôn với Vũ Dĩnh thì sao chứ? Vũ Dĩnh là người tầm thường, không có địa vị gì trong nhà họ Vũ, dù sao cũng chẳng phải là Vũ Thiên Linh. Mày dọa tao không được đâu. Nói cho mày biết ông đây đã sáp nhập vào nhà họ Vũ rồi. Mày dám diễu võ dương oai ở địa bàn của tao, cho dù Vũ Dĩnh có giúp mày nói chuyện này với nhà họ Vũ thì tao cũng không sợ, ông Vũ đó tuyệt đối sẽ không rảnh mà đi lo cho mày đâu.” “Gì chứ!”

Sắc mặt Diệp Hạo thay đổi, anh ta ngẩn ra.

Vũ Dĩnh không có chỗ đứng trong nhà họ Vũ sao?

Kim Long lại sáp nhập vào nhà họ Vũ?

Làm như thế nào? Làm như thế nào đây? “Tụi mày đâu!” Kim Long vung tay quát: “Tháng nhóc này làm loạn ở chỗ ông đây, đánh cháu gái của tạo còn dám uy hiếp tao, đánh gãy chân nó cho tao!” “Da!”

Mấy kẻ to lớn bước tới và ngăn Diệp Hạo lại. “Không! Đừng mà, chú Hoàng! Chủ có thể tha cho con một lần vì nể mặt ông nội con được không? Tôi trả tiền, trả tiền mà Diệp Hạo lo lắng kêu lên, đừng nói là hai mươi lắm tỷ hai trăm triệu, bây giờ dù cho có đòi hai trăm năm mươi tỷ anh ta cũng phải nhờ bố mẹ gửi tiên đến “Ông nội của mày?” Hoàng Kim Long khịt mũi: “Tao đã cho ông ta thể diện mà gọi ông ta một tiếng ông Xương rồi. Nếu không cho ông ta thể diện thì ông ta là cái thá gì cơ chứ, nhà họ Diệp giàu có quyền thế nhưng lão ta có địa vị gì trong lòng ông đây sao?”

Nghe vậy Diệp Hạo lập tức cảm thấy vô cùng sợ hãi. Tất cả con cháu của nhà họ Diệp đều rùng mình đến không dám cử động, điều duy nhất họ có thể làm là thầm thương tiếc cho Diệp Hạo ở trong lòng. “Làm đi!” Hoàng Kim Long hét lên.

Tuy nhiên ngay sau khi giọng nói của ông ta rơi xuống, một giọng nói cất lên. “Hoàng Kim Long, phải không? Thứ sáu tuần này ông của tôi mừng thọ tám mươi tuổi, ông tới mặt ông nội tôi dập đầu trước ông ấy tám mươi cái. Tôi có thể xem như không có chuyện gì xảy ra, nếu không thì sau khi tổ chức mừng thọ cho ông của tôi xong thì sẽ đến tổ chức tang lễ cho ông đấy”

Diệp Thiên từ nãy đến giờ chưa từng lên tiếng, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Kim Long.

Hàn vốn không muốn quan tâm nhưng vì Kim Long dám xúc phạm ông nội hẳn. Là cháu trai, hắn cảm thấy cần phải giúp ông nội giải quyết rõ ràng chuyện này, dù sao ông của hắn cũng là một người không tệ.

Khi hắn nói ra câu đó Diệp Hạo và con cháu của nhà họ Diệp đều sửng sốt chết lặng. “Má nó, anh muốn hại chết chúng ta sao?” Đám con cháu nhà họ Diệp mắng chửi trong lòng.

Họ cho rằng nếu Diệp Hạo bị gãy chân thì có thể thoát khỏi thảm cảnh này rồi, nhưng Diệp Thiên lại xông vào nói năng hùng hổ như vậy, coi như đã xúc phạm Kim Long. Đợi đến lúc Kim Long điên tiết lên rồi thì chắc ông ta sẽ cho thiêu rụi bọn họ mất.

Nhưng Diệp Hạo rất vui.

Với sự ngỗ ngược của Diệp Thiên như vậy, Kim Long sẽ tức giận mà làm thịt Diệp Thiên, vậy thì Diệp Hạo anh có thể thoát nạn rồi?

Anh ta không tin rằng Kim Long dám đánh gãy chân anh ta sau khi chém giết Diệp Thiên, điều đó nhất định sẽ khiến ông nội quyết sống mái tên Kim Long này.

Quả nhiên sau khi liếc mắt nhìn Diệp Thiên vài cái, Hoàng Kim Long lập tức nổi trận lôi đình: “Má nó, mày là ai chứ? Dám nói như vậy với ông đây à? Có tin tao giết mày hay không?”

Kết quả là ngay khi giọng nói của hãn ngừng lại thì Diệp

Thiên đã phi tới mà không nói lời nào.

Nghe thấy một tiếng “rầm” tên Hoàng Kim Long nặng hơn bảy mươi lắm kí đã lập tức bị bay ra ngoài, người đập vào tưởng và rơi xuống đất với một ngụm máu phun ra.

Tròng mắt mọi người trợn ngược

Hàn thế mà lại... đánh Hoàng Kim Long! Chúa ơi! Tai họa của nhà họ Diệp đang đến rồi!

Trên mặt đảm con cháu của nhà họ Diệp đều không còn giọt máu và họ đều nhìn Diệp Thiên với vẻ thù hán.

Diệp Hạo cả kinh mắng: “Má nó, mày định hại chết nhà họ Diệp hay sao!”

Sau khi chửi bởi anh ta yếu ớt ngôi phịch xuống đất, biết rằng lúc này có trò hay để xem rồi.

Quả nhiên Hoàng Kim Long đứng dậy tức giận nói: “A Trung!

Đánh chết nó cho tao! Sau đó giết sạch tụi nó!”

Chỉ trong chốc lát người đàn ông được gọi là A Trung tiến tới và đáp lại bằng một giọng nói mạnh mẽ, dùng hết sức mình tung cú đấm vào Diệp Thiên. Thậm chí mọi người còn có thể nghe thấy âm thanh của không khí rít lên.

Diệp Thiên khịt mũi, nằm tay lại đáp trả.

Âm!

Rac rac!

Có tiếng xương gãy. “Haha! Cứ tưởng đá bay tao là có thể đánh bại A Trung sao? Lần này chắc xương tay của máy đều gãy hết rồi chứ gì.

Nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình chưa nói xong thì liền nhìn thấy thân thể A Trung nằm phịch xuống. Sau đó ông ta ôm lấy cánh tay phải đang thắng đuột của mình ngồi trên mặt đất hít lấy không khí, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Chuyện gì đã xảy ra?

Mọi người đều chết lặng.

Xương tay của A Trung bị gãy rồi sao? “Chết tiệt Sao nó lại mạnh như vậy chứ.”Hoàng Kim Long tức giận nói: “Bắt tên đó lại cho ông, đánh chết nó

Giây tiếp theo!

Hu hu hu!

Mấy tên đàn ông hướng về hướng Diệp Thiên.

Đúng lúc này một giọng nói khẽ kêu lên: “Dừng lại hết cho tôi, không được phép bàn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.