Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 220: Chương 220: Thẩm An Kỳ mắc bẫy




Diệp Thiên và Lâm Khả Khả đến Vọng Đăng, tổn vài triệu mua hai bộ quần áo, sau đó bắt đầu đi dạo trong Vọng Đăng cùng Lâm Khả Khả. khi đi dạo đến trước một cửa hàng phỉ thủy, Diệp Thiên cảm nhận được linh khí bên trong vô cùng nồng đậm, lấy cớ mua trang sức cho mẹ, cùng Lâm Khả Khả đi vào trong. “Ủa? Không phải là Diệp Thiên và Khả Khả sao?”

Diệp Thiên và Lâm Khả Khả vừa mới bước vào cửa hàng phi thủy đã có một người cô gái trẻ tóc xoăn nhuộm vàng phát hiện ra hai người, sau đó kéo một cậu thanh niên ăn mặc hàng hiệu bước lại gần.

Cô gái này tên là Lưu Vũ Hân, là bạn học đại học cùng với Diệp Thiên và Lâm Khả Khả, cậu thanh niên ăn mặc hàng hiệu kia là Lý Phàm, cũng là bạn học cùng trường đại học với bọn Diệp Thiên luôn, anh ta học hệ tài chính, trong nhà có một mở tài sản khoảng vài trăm tỷ, lúc còn học đại học là bạn trai của Lưu Vũ Hân, thường xuyên đến lớp Lưu Vũ Hân chơi, cho nên bọn họ cũng có quen biết nhau.

Bạn học cũ khi gặp lại nhau đương nhiên sẽ trò chuyện một lúc, đương nhiên cũng sẽ nói móc Diệp Thiên một vài câu. “Hai cậu đến đây mua phỉ thúy ao?” Sau khi nói móc Diệp

Thiên vài câu xong, Lưu Vũ Hân hỏi. “Vào xem thử.” Lâm Khả Khả nói. “Nhìn thử thôi à, tớ còn tưởng là Diệp Thiên chuẩn bị mua trang sức phỉ thúy cho cậu chứ” Lưu Vũ Hân nở một nụ cười châm chọc.

Nên biết mấy món trang sức bằng phỉ thúy thế này đều có giá từ mấy chục triệu trở lên, thậm chí còn có món lên đến vài trăm triệu, thậm chí là vài tỷ, ngay cả cậu ẩm giàu có như Lý

Phàm khi bước vào nơi này còn cảm thấy đau đầu, lúc nãy có rất thích một chiếc nhẫn, chỉ được khảm thêm một chút xíu phi thủy lục sắt, giá cả đã hơn năm mươi lăm nghìn đô la mỹ, làm Lý Phàm sợ hãi run run, bây giờ còn phải chờ anh em của anh ta gửi thêm mười hai nghìn đô là mỹ vào tài khoảng mới có thể mua được, loại dân thường như Diệp Thiên và Lâm Khả Khả cũng dám bước vào mấy chỗ này sao?

Nhưng Lưu Vũ Hân không ngờ là Diệp Thiên lại nói: “Tôi cũng có ý định này, nếu không cô chọn giúp Khả Khả một món trang sức hợp với cô ấy, tôi trả tiền.” Hàn vừa nói xong, Lưu Vũ Hân hơi ngẩn lập tức bật cười. ra, mà Lý Phàm lại “Tôi nói nè Diệp Thiên, anh đừng để cho cô ấy lựa, ánh mắt của cô ấy cao đến tôi phát sợ đó, lúc nãy cô ấy ưng một chiếc nhân giả hơn năm mươi lăm nghìn đô, làm hại tôi còn phải đi xoay tiền để mua cho cô ấy, nếu cô ấy lại lựa giúp anh một món, cho dù anh có đi bán máu bản thận cũng chưa chắc đủ tiền mua đó.”

Lưu Vũ Hân che miệng cười, nũng nịu nói: “Ánh mắt của người ta cũng bình thường thôi, cao chỗ nào chứ.”

Nói xong, cô còn không quên quăng cho Diệp Thiên một ánh mắt khinh bỉ, thứ mà tôi vừa ý, anh mua nổi à?

Nhưng mà câu nói tiếp theo của Diệp Thiên lại người bọn họ đều ngẩn ra làm hai “Đúng là khá bình thường, chẳng cao chút nào cả, tôi không nên phiên cô thì hơn.”

Để lại một câu như thế, Diệp Thiên dẫn theo Lâm Khả Khả đi đến quây kính xem.

Đúng là khá bình thường? Chẳng cao chút nào cả?

Lý Phàm thật sự rất muốn nhào lên tát cho Diệp Thiên vài bat tai.

Mẹ nó một thắng bình dân nghèo mạt rệp mà còn dám ăn nói mạnh miệng như vậy, không sợ bị sét đánh hả?

Có giỏi thì mẹ bà nói anh mua thử một món hơn năm mươi làm nghìn đô thử xem?

Trong lòng anh ta liên tục kêu gào. “Nhìn thử xem cái thằng này lựa món rác rưởi gì tặng cho Khả Khả.” Lý Phàm giống như không phục, năm tay Lưu Vũ Hân đi theo đang sau Diệp Thiên và Lâm Khả Khả quan sát. “Diệp Thiên à, đừng có ngầm lướt qua như vậy, cảm thấy món nào đó không tệ thì có thể nhờ nhân viên lấy ra xem thử.

Đi theo phía sau Diệp Thiên một lúc lâu, thấy Diệp Thiên chỉ đứng cách lớp kính vừa đi vừa nhìn, giống như mấy người hay đi lang thang trong siêu thị, Lưu Vũ Hân nhịn không được mở miệng nhắc, trong lòng lại nghĩ thầm: “Mua không nổi thì cứ nói thắng đi, có cần giả bộ như vậy không? Không lẽ lát nữa lại nói tôi không thích cái nào lấy cớ rồi đi ra à?” “Tôi vẫn chưa ưng món nào, nên cũng không cần phiền nhân viên lấy tới lấy lui.” Diệp Thiên lạnh nhạt trả lời, tiếp tục ngắm nhìn.

Lưu Vũ Hân nghe được câu trả lời đúng như những gì cô đoán, không khỏi bật cười

Lý Phàm cũng lắc đầu cười khổ, mua không nổi thì đừng đi vào, sẽ không có ai cười cả, nhưng vào rồi, còn làm dáng thể này, hơn nữa còn tiếp tục ra vẻ nữa, đây là loại người gì vậy chứ? Chờ lát nữa nếu như không mua mà đi ra, chờ xem tôi cười chết anh!

Ngay cả nhân viên đứng quầy trong cửa hàng cũng khịt mũi khinh thường, bọn cô đã gặp rất nhiều loại người như thế này rồi, trong số một trăm người đứng nhìn không nói tiếng nào thì đến chín mươi chín người không mua.

Lại tiếp tục đi theo phía sau Diệp Thiên một lúc lâu, Lý Phàm nhịn không được nói: “Diệp Thiên nè, thật ra anh có điều kiện thế nào bọn tôi cũng biết được, anh hoàn toàn không mua nổi phỉ thúy, nếu anh cứ nhất quyết muốn mua gì đó cho Lâm Khả Khả thì tôi đề cử anh có thể mua cho Lâm Khả Khả tất chân hay đồ lót gì gì đó, mấy thứ này vửa rẻ lại vừa tri kỷ, cực kỳ thích hợp đối với mấy người nghèo như anh đó. “Lý Phàm, anh hư thật đó. Lưu Vũ Hân che miệng cười nói.

Nhân viên đứng quây nghe cặp tình nhân này nói xong, cũng không thèm nhìn Diệp Thiên và Lâm Khả Khả nữa, xem bọn họ như không khí.

Lâm Khả Khả lập tức quay sang nhìn hai người họ bằng ảnh mặt đầy khinh bỉ.

Có người nào xem thường người khác như vậy không? Đương nhiên, cô biết Diệp Thiên đang định mua trang sức cho mẹ, nếu không cô đã kéo Diệp Thiên ra khỏi chỗ này rồi. “Cái này.”

Đúng lúc này, Diệp Thiên đột nhiên chỉ vào một mặt dây chuyền bang phỉ thúy xanh trưng trong tủ kính, nói: “Nhân viên, gói món này lại, tôi muốn mua

Mây nhân viên đều ngoảnh mặt làm ngờ, không ai thèm phản ứng Diệp Thiên cả

Phụt

Lưu Vũ Hân nhìn thấy giá của mặt dây chuyền kia, cũng lập tức bật cười. “Diệp Thiên, anh có lầm không đó, nó có giá ba trăm năm mươi nghìn đô la mỹ, không phải ba trăm năm mươi nghìn đồng đâu!” “Tôi biết mà.” Diệp Thiên đáp trả. “Biết rồi mà anh còn bảo nhân viên gó lại cho anh, anh mua nổi à?” Lý Phàm cười đỏ mặt nói.

Diệp Thiên lười không muốn nói nhảm với anh ta, thấy nhân viên vẫn cứ thờ ơ, anh lại nói: “Gói món phỉ thúy này lại, quẹt thẻ “Ba trăm năm mươi nghìn đô, anh xác định anh không đùa bọn tôi chứ?” Có một nhân viên nữ nhìn Diệp Thiên, trên môi là một nụ cười mỉa. Khi Lý Phàm và Lưu Vũ Hân mua nhẫn, là cô ta đã tiếp hai người.

Người ta mặc một thân hàng Gucci, còn đeo đồng hồ Cartier, từ trên xuống dưới cũng hơn trăm triệu, cô Lưu cũng mặc đồ Chanel, xác túi LV, một đôi người yêu như thế này, mua một chiếc nhẫn năm mươi lăm nghìn đô còn đau đầu, hắn mặc một bộ đồ vỉa hè, lấy cái gì mà đi mua một mặt dây chuyền ba trăm năm mười nghìn đô chứ

Huống chỉ cậu Lý và cô Lưu còn quen biết hắn, nói hàn là người nghèo, lỡ đóng gói mặt dây chuyền đưa cho hắn rồi, hạn xách đồ chạy đi mất thì phải làm sao đây? “Thôi bỏ đi, thái độ phục vụ tệ thật.

Thái độ phục vụ của cô nhân viên này làm Diệp Thiên chẳng còn muốn mua sắm gì nữa, nói xong câu này thì lập tức kéo Lâm Khả Khả bỏ đi mất. “Ha ha! Anh biết ngay anh ta sẽ tìm cớ bỏ đi mà!” Thấy bóng dáng Diệp Thiên bỏ đi, Lý Phàm cười ha ha. “Quả nhiên giống như những gì nhịn không được cũng bật cười. “Anh ơi, xin đợi đã!” chúng ta đoán. Lưu Vũ Hân

Đúng lúc này, một người phụ nữa trung niên mang giày cao gót chạy đến cản trước mặt Diệp Thiên, mỉm cười nói: “Chào anh, tôi là chủ cửa hàng này, xin hỏi anh có gì không hài lòng về thái độ phục vụ của cửa hàng chúng tôi sao?”

Lúc nãy bà đang bận đón tiếp một khách hàng cũ, nghe Diệp Thiên nói câu thái độ phục vụ tệ thật nên mới vội vàng chạy đến “Nhân viên của bà mắt chó khinh thường người khác, tôi chỉ có thể cầm mấy trăm nghìn đô sang cửa hàng khác tiêu mà thôi.”

Nói xong, Diệp Thiên lách qua người bà chủ, lập tức ra khỏi cửa hàng phỉ thút, sau đó cùng Lâm Khả Khả bước vào cửa hàng phỉ thúy chẳng thua kém cửa hàng này ở đối diện. “Mấy mấy trăm nghìn đô?” Bà chủ trợn tròn mắt, tuy cách ăn mặt của Diệp Thiên làm bà cũng cho rằng khả năng Diệp Thiên có thể tiêu một số tiền lớn như thế là rất nhỏ, nhưng lỡ người ta là một cậu ẩm thích ăn mặc giản dị thì sao đây? “Nếu hắn thật sự mua nổi một món phỉ thúy mấy trăm nghìn độ! Cô cứ chờ xem tôi xử cô thế nào!

Bà chủ hung dữ trợn trừng mắt nhìn nhân viên đứng bán hàng, nhanh chân chạy đến cửa hàng đối diện xem thử.

Có mấy người khách hàng nghe Diệp Thiên nói vậy cũng đi theo sau nhiều chuyện. “Haizz, bà chủ này cũng tham tiền, còn hy vọng xa với loại người này có thể mua được một món hơn ba trăm nghìn đô sao?” “Lại còn bảo chúng ta mắt chó xem thường người, nếu anh ta lấy ra được năm chục triệu tôi cũng theo họ anh ta “Một tháng nhà nghèo mặc hàng vỉa hè, tôi cũng không dám đưa phỉ thúy đất đỏ cho anh ta, sợ anh ta cầm rồi cướp mất.” Bà chủ vừa đi, một nhân viên mặt mày chanh chua lầm bầm. “Tôi cũng phục thắng nghèo mạt này rồi, không có tiền thì không cần vào mấy chỗ này, vào rồi thì đừng có giả vờ, ra vẻ thì thôi đi, còn ra vẻ đến cùng, cái gì mà mấy trăm nghìn đô chứ, anh ta có bán hết nội tạng trong người cũng chưa chắc có được nhiều tiền như vậy nữa.” Lý Phàm cười đau bụng. “Đúng đó!” Lưu Vũ Hân cười nhạo: “Nếu không chúng ta cũng đi qua cửa hàng đối diện xem anh ta ra vẻ tiếp thế nào đi, dù sao Ngô Phi cũng chưa chuyển tiền cho anh mà” “Được, vậy đi theo coi anh ta làm ra vẻ tiếp, chờ tiền vào tài khoảng rồi lại mua.” Lý Phàm nói, lập tức ôm Lưu Vũ Hân vào cửa hàng đối diện. “Thằng ngốc kia mắc cười thật, tôi cũng đi xem anh ta giả vò.”

Nhân viên phục vụ Lý Phàm và Lưu Vũ Hân quay sang nói với mấy nhân viên nữ khác một câu, lập tức chạy sang cửa hàng đối diện.

Mà lúc này, cửa hàng phỉ thúy đối diện. “Anh Diệp, mắt anh tinh thật, vòng cổ bạch kim khảm phỉ thút này rất thích hợp để tặng bạn gái, nếu bạn gái của anh đeo nó, chắc chắn sẽ trông sang trọng hơn nhiều.”

Lý Phàm và Lưu Vũ Hân vừa mới sang đó, lập tức nhìn thấy một nhân viên bán hàng mỉm cười nói với Diệp Thiên, mà trên tay Diệp Thiên đang cầm một món trang sức trông còn sang trọng hơn món trang sức phỉ thúy lúc nãy. “Vòng cổ đó đẹp thật!” Lưu Vũ Hân chỉ mới nhìn thoáng qua, trong mắt lấp tức xuất hiện mấy ngôi sao sáng lấp lánh, giống như mấy cô nàng mê trai nhìn thấy trai đẹp vậy. “Có đẹp hơn nữa thì anh ta cũng không mua nổi, anh cả chạc lát nữa anh ta lại nói là tôi đi xem mấy cửa hàng khác hay gì gì đó rồi bỏ đi.” Lý Phàm nói bằng giọng điệu khẳng định. “Ừ ừ!” Lưu Vũ Hân rất đồng ý với cách nói của anh.

Nhưng mà ngay sau đó, lại nghe Diệp Thiên nói: “Lấy máy POS đến đi, tôi quẹt thẻ “

Nhanh viên cửa hàng lập tức gọi thu ngân cầm máy POS “Anh ta quẹt thẻ thật sao?” Thấy Diệp Thiên cầm thẻ ngân đến. hàng ra để quẹt, mặt Lưu Vũ Hân lập tức thay đổ “Chờ đi, chắc chắn là số dư trong tài khoản không đủ Lý Phàm cười nói. “Ừ Anh ta chắc chắn không thể giàu bằng Phàm của em rồi.” “Đương nhiên, anh ta phải đi làm công vài năm mới kiếm đủ tiền tiêu vặt một tháng của anh đó.

Nhưng ngay sau khi Lý Phàm nói xong mấy lời này. “Thanh toán thành công, mời anh Diệp ký tên vào đây ạ.

Chuyện bất ngờ là nhân viên thu ngân lại xé hóa đơn thanh toán xuống, cung kính đưa bút và hóa đơn cho Diệp Thiên.

Xung quanh lập tức nhốn nháo! “Trời ơi! Nếu trả tiền thành công thì đây chính là một cái bạt tại đó!” “Đúng là giống với câu tục ngữ của ông cha ta, không thể trông mặt mà bắt hình dong, ai có thể ngờ rằng đây là một tên nhà giàu sống giản dị chứ?” “Nhân viên của cửa hàng kia đúng là có mặt không tròng thật rồi, xem một người giàu thế này thành một người nghèo, chắc là sắp bị đuổi việc rồi ha?”

Mấy người khách đi theo nhiều chuyện đều ồ lên. Lý Phàm và Lưu Vũ Hân cũng lập tức sững sờ.

Bà chủ và cô nhân viên cửa hàng đầu tiên cũng ngơ ngác, trong mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp như ngạc nhiên, hoảng sợ, kinh ngạc, chán chường, hối hận vân vân.

Ngay sau đó! “Không thể nào! Đây chắc chắn là chuyện không thể nào! Sao anh ta có thể mua được món trang sức đắt đỏ như vậy được!”

Lý Phàm đột nhiên giống như phát điện, bước lên cướp đi tờ biên lai trong tay nhân viên thu ngân.

Số tiền giao dịch: 460.000 USD

Chủ thẻ: Diệp Thiên khi nhìn thấy hai nội dung này, mắt Lý Phàm kinh ngạc trừng to đến mức suýt rớt ra ngoài, mặt mày cứ như nuốt phải phân, muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu.

Lưu Vũ Hân cũng cướp lấy tờ biển lại trong tay Lý Phàm, vừa cầm lên xem, lập tức hóa đá.

Trời đấy ơi! Còn mắc hơn món ban đầu đến hơn một trăm nghìn đô lận đó!

Nhưng mà! Hắn lại thanh toán thành công?

Nhưng mà câu nói tiếp theo của Diệp Thiên, lại càng giống sét đánh giữa trời quang, làm cho nhóm Lý Phàm và Lưu Vũ

Hân lập tức nghẹn họng nhìn trận trổi. “Thái độ phục vụ của các cô không tệ, tôi quyết định mua thêm một món nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.