Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 353: Chương 353: Thần kiếm ngự lôi chân quyết






**********

Lúc Diệp Thiên dẫn theo Tần Lâm Văn trở lại khu bình dân, mẹ Kim và hai đứa con trai của Kim Thiện Hùng đều được Lãnh Hổ đón tới đây. Được đám người Tần Liên Tâm an ủi, cảm xúc của mẹ Kim ổn định hơn nhiều.

Nhưng Tần Lâm Văn lại ôm Tần Liên Tâm khóc lớn. “Chị, chị đã trở về, em còn tưởng là chị chết rồi. Hại em khóc mất mấy tháng, hu hu...

Chuyện này cậu ta thật sự không nói linh tinh, chị vẫn luôn là “vốn liếng” để cậu ta chơi bời lêu lổng. Chị không có, lúc ấy cậu ta cảm thấy rất áp lực, e sợ phải kế thừa gia sản mấy chục tỷ USD của nhà họ Tần, không khóc mới lạ.

Đương nhiên tiền bạc là thứ tốt, nhưng cậu ta cũng biết tiền bạc phỏng tay, cậu ta cũng không có tư cách tiêu. “Được rồi, chị và anh rể trở lại, sau này có anh rể ở đây, không ai có thể bắt nạt em nữa." Tần Liên Tâm vỗ lưng cậu ta an ủi.Tuy đứa em trai này khiến cô đau đầu, nhưng là đứa em trai duy nhất của cô, thực tế cô cũng rất thương cậu ta.

Sau đó cả nhà, bao gồm mẹ Kim và hai đứa con trai của Kim Thiện Hùng, cùng với Lãnh Hổ, tất cả đều vào trang viên nhà họ Tần ở.

Phòng Tần Liên Tâm bày biện vẫn như trước đây, thậm chí chăn màn ga trải giường đặt ba năm cũng không đổi.

Nhà họ Tần rộng như vậy, phòng nhiều, sao chị em Châu Hiếu có thể ở hết.

Vì thế mọi người bận rộn dọn dẹp mỗi phòng, Diệp Thiên cầm chăn ga đi giặt, sau đó dùng tiên pháp hong khô, trải lên lần nữa.

Tần Liên Tâm thì đối chiếu sổ sách với Châu Hiếu, đối chiếu sổ sách như vậy khoảng chừng hơn hai tiếng. Tuy tài sản cố định không thiếu thứ nào, nhưng tiền trong sổ sách ít đi mấy trăm triệu USD, cộng thêm lợi nhuận ba năm này. Trừ hơn bảy tỷ rưỡi USD trong tài khoản, bị chia hoa hồng tới ba mươi tỷ USD. “Trong tấm thẻ này có ba tỷ USD, là tôi được chia hoa hồng từ tập đoàn Đệ Nhất trong ba năm nay. Tài khoản này tôi mới lập, mật mã là sáu số không, hai mươi bảy tỷ USD chia hoa hồng, đều đã thông qua tài khoản của nhà họ Tô ở Trung Nguyên vào tay Huyền Minh Tông rồi.” Châu Hiếu đặt một tấm thẻ lên bàn, đẩy tới trước mặt Tần Liên Tâm. “Trong thẻ của tôi và Diệp Thiên có hơn mười hai tỷ USD, còn có tiền của người nhà họ Tần tôi nữa. Đều tiến vào tài khoản của người nào?” Tần Liên Tâm hỏi.“Đều bị Lâm đà chủ của Hồng Thịnh cầm hết." Châu Hiếu đáp.

Diệp Thiên ôm Đóa Đóa đi tới, nói với Tần Liên Tâm: “Số tiền này, anh sẽ lấy lại cả vốn lẫn lãi từ tay Hồng Thinh kia.”

Tần Liên Tâm gật đầu, cô tin Diệp Thiên có năng lực này. “Lấy lại sao? Cho dù các anh lấy lại được cũng mất mạng, Huyền Thanh Tông sẽ lột da các anh!” Châu Hiếu hung dữ nói.

Là vì bị Diệp Thiên hạ nguyền rủa, nếu không cô ta tuyệt đối sẽ cách xa người nguy hiểm này.

Sau đó Diệp Thiên ôm Đóa Đóa, trở lại phòng với Tần Liên Tâm. Bảo Bảo và Lạc Lạc nhu thuận nghe lời, không dính lấy ba mẹ, được mấy dì ôm đi ngủ, chỉ có Đóa Đóa là phải ngủ cùng ba mẹ, khiến Diệp Thiên và Tân Liên Tâm vô cùng đau đầu. “Đóa Đóa hư, không cho ba mẹ một chút không gian riêng nào, xem mẹ có đánh mông con hay không.” Tần Liên Tâm đặt Đóa Đóa lên giường, nhẹ nhàng vỗ lên mông cô bé mấy cái

Cô nhóc chẳng những không khóc không quậy, còn không ngừng cười khanh khách, đôi mắt to ngập nước đều cười thành hình trăng rằm, khiến Tần Liên Tâm không nhịn được hôn lên gương mặt mũm mĩm của cô bé một cái.

Diệp Thiên sạc điện thoại di động một lúc, sau đó gọi điện cho Giang Sơn.“Đồng chí Diệp Thiên, là cậu sao?” Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói kinh hãi của Giang Sơn. “Ông Giang, là tôi.” “Cậu... Không chết sao?" “Ông mới chết ấy.” Diệp Thiên tức giận nói. "Ha ha ha!” Giang Sơn lập tức cười to: “Tốt quá rồi! Tôi còn tưởng là cậu chết rồi cơ! Không ngờ tới đúng là không ngờ tới! Mạng của Diệp Bắc Minh cậu đúng là đủ lớn!”

Ngay sau đó, ông ta hỏi: “Đồng chí Diệp Thiên, bây giờ cậu ở đâu thế?” “Tôi về Giang Thành rồi.” “Cậu... Sắp bắt đầu trả thù rồi hả?” Giang Sơn suy đoán. “Đúng vậy.” Diệp Thiên nói: Trả thù của tôi đã bắt đầu, thanh lý một đám tôm tép nhãi nhép trước đã, tránh động tĩnh giết cá to quá lớn dọa bọn họ chạy mất” “Tôi gọi điện thoại cho ông là muốn ông giúp đỡ tôi, buổi tối ngày kia tôi muốn diệt sạch người của Hồng Thịnh ở gần Giang Thành, ông đi chào hỏi ngân hàng, buổi tối ngày kia đóng băng toàn bộ tài khoản của bọn họ, tiền bạc của bọn họ là của tôi hoặc của thuộc hạ tôi, tôi muốn lấy lại hết số tiền này.” “Cậu... Có nằm chắc giết được bọn họ không?” Giang Sơn có chút hoài nghi, sau lưng Hồng Thịnh có chỗ dựa vững chắc là Huyền Thanh Tông, đúng là không dễ diệt như vậy. “Ông cứ làm theo lời tôi nói là được, tôi sẽ chậmrãi loại bỏ hết những khối u ác tính này giúp ông.” Diệp Thiên nói xong liền cúp điện thoại.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên một mình xuất phát tới núi Hoàng Sơn. Ngoại trừ anh muốn đón ba mẹ và Tần Chí Thành, còn phải thả người của Huyền Kiếm Tông, giúp hắn tấn công những tông môn này.

Không lâu sau, hắn đã đi tới trên không núi Hoàng Sơn. Mở thần thức, lập tức bao trùm cả núi Hoàng Son.

Rất nhanh ở trong một sơn cốc bí mật, hắn bắt giữ được khí tức có tu sĩ tồn tại.

Vì thế hắn liền hạ xuống, đi tới sơn cốc đó.

Lúc này trước một bức tường đá trong sơn cốc, mười mấy ông già mặc áo gấm ngồi khoanh chân bên cạnh một con suối nhỏ, cách dòng suối nhỏ đối mặt với tường đã nhắm mắt tu luyện.

Đúng lúc này, một luồng ánh sáng bắn xuống dưới.

Bum!

Đất đai rung chuyển.

Dòng nước như sóng biển đánh về phía mấy ông già kia. “Sao lại thế này?"

Mười mấy ông già giật mình, nhao nhao đưa mắt nhìn.

Chỉ thấy một người thanh niên đứng trước tường đá đối diện dòng suối nhỏ, người này khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi.Thấy vậy, sắc mặt mười mấy lão già khó coi, trong mắt lộ ra tàn nhẫn. “Ở đâu ra tên quê mùa này, dám lỗ mãng trước mặt tu sĩ chúng tôi, chán sống rồi sao?” Có tu sĩ tức giận quát Diệp Thiên.

Diệp Thiên cười nhạo: “Là ông chán sống, dám kêu gào trước mặt tôi, xem tôi đánh chết ông không?"

Sau khi dứt lời, Diệp Thiên nắm tay thành quyền, đánh một đòn nghiêm trọng ra. “Tên quê mùa! Thật can đảm!”

Tu sĩ kia không e sợ, một tay vung lên.

Nhưng mà cảnh tượng nằm trong dự liệu của ông ta còn chưa xuất hiện.

Chỉ thấy cự quyền kia đánh bạo kình phong, xé rách hư không lập tức xông về phía ông ta. “Không hay rồi!”

Tất cả tu sĩ kinh hãi kêu lên.

Tu sĩ kia con mắt còn thiếu chút nữa lồi ra, tốc độ của quyền ảnh nhanh tới mức ông ta không thể tránh kịp, cho nên giơ hai tay lên nghênh đón quyền ảnh này.

Kết quả ông ta mới giơ tay lên, quyền ảnh liền kết tụ xông về phía ông ta.

Bum!

Tu sĩ kia lập tức bị đánh bạo thành sương mù máu. khiến cho toàn trường khiếp sợ

Với tu vi hiện giờ của Diệp Thiên, giết đám tu sĩ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.