Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 256: Chương 256: Thế giới này sắp thay đổi lớn rồi!






**********

Giờ phút này, toàn bộ thế giới đều tĩnh lặng như tờ.

Bọn họ quả thật không thể nào tin nổi, gần trăm năm nay giới võ thuật mới xuất hiện được một vị Thiên Kính Vũ Đế, thế mà lại bị Diệp Bắc Minh đánh bại trong một năm đấm.

Càng khó tin hơn nữa là bóng nằm đẩm của Diệp Bắc Minh nhỏ như vậy, thế mà lại ẩn chứa năng lượng kinh khủng đến thế, có thể đánh bại cho một thân thể mạnh mẽ như Thiên Kính Vũ Để biến thành vũng máu.

Chuyện này quả thật quá mức kinh người!

Như một giấc mơ vậy!

Chỉ là bọn họ cũng không biết, khi Diệp Thiên thông qua Linh Cảnh, hắn đã bùng nổ đến Vũ Tôn, bây giờ hắn đã vào đến Thần Hải Cảnh rồi. So với trước đây, không biết thực lực đã tăng cao gấp bao nhiêu lần, huống chi lần này hắn lại dốc hết sức đánh ra một năm đấm, tuy rằng bóng năm đầm nhìn như không quá to lớn, nhưng lại ẩn chứa toàn bộ sức mạnh của một tu sĩ Thần Hải Cảnh, có thể thấy được sức mạnh khủng khiếp đến mức nào.

Dù sao người học võ và tu sĩ vốn dĩ đã không cùng một cấp bac roi. "Không! Đây không phải là sự thật! Minh chủ Park Jeong Hee là Thiên Kính Vũ Đế! Tương đương với Địa Tiên rồi! Làm sao có thể bị một năm đấm của Diệp Bắc Minh đánh bại được chứ?" "Ngoài ý muốn thôi! Đây nhất định là ngoài ý muốn thôi Minh chủ Park Jeong Hee tuyệt đối là do ngoài ý muốn bị thiên thạch rơi trúng mới nổ tung! Không phải là bị Diệp Bắc Minh đánh bại đầu "Diệp Bắc Minh nhất định là người của Triều Tiên chúng ta Nếu không làm sao hạn có được trình độ võ thuật lợi hại như vậy chứ! Vì võ thuật bắt nguồn từ Triều Tiên chúng ta mà!"

Lúc này đám người yêu thích võ thuật Triều Tiên cũng lấy lại tinh thần từ cơn kinh ngạc. Rồi rít dùng bình luận giải thích nguyên nhân Park Jeong Hee phải chết. "Không biết xấu hổi"

Chẳng qua, trong số những bình luận trên màn hình nhanh chống tràn đầy chữ, có tiếng Trung, có tiếng Nhật, có tiếng Anh vận, đều đang giận dữ phản bác lại những kẻ yêu thích võ thuật Triều Tiên. "Mẹ kiếp! khủng! Diệp Bắc Minh quá kinh khủng!" Thủ lĩnh tộc khác Irma cũng lấy lại tinh thần, thân thể run rẩy dữ dội, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, còn kinh hãi hơn khi nhìn thấy ma Ông ta đã nghĩ đến rất nhiều kết quả, tuyệt đối không ngờ được sẽ là kết quả như vậy.

Thế này rõ ràng chính là giết chết trong một giây

Thực lực phải khủng bố đến mức độ nào, mới có thể giết chết một Vũ Đế đã bước vào Thiên Kính trong một giây như vậy chú? ít nhất cũng phải là Tiểu Thành Thiên Kính chứ? "Quân tôi phải quay về tiếp tục bế quan, thông báo cho mọi người, từ hôm nay trở đi, trước khi tôi có tự tin đánh bại được Diệp Bắc Minh, toàn bộ thành viên của tộc khác nhìn thấy người Trung Quốc đều phải trốn xa một chút cho tôi, tuyệt đối không được trêu chọc vào họ, tránh xúc phạm đến Diệp Bắc Minh, tộc khác chúng ta sẽ rơi vào cảnh mãi mãi không ngóc đầu lên được đấy! Nhớ kỹ! Nhớ kỹ!" Irma trịnh trọng dặn dò xong mấy câu, hừng hực khí thế rời đi.

Hồng Thiên Hoa như vậy. Toàn bộ giới võ thuật quốc tế đều chấn động!

Hơn nữa, chủ tịch Ủy ban võ thuật quốc tế, ông Roger cũng trịnh trọng tuyên bố khắp mọi nơi, Diệp Bắc Minh được đứng đầu trên bảng xếp hạng.

Quyết định này vừa đưa ra, số lượng fan hâm mộ của Diệp Bắc Minh trong diễn đàn võ thuật quốc tế nhanh chóng vượt qua con số một tỷ, không ai dám không hài lòng với việc xếp hạng này.

Mà vui mừng nhất chính là Tần Liên Tâm. "Ôi! Cha của ba đứa con của mình thật lợi hại! Đợi đến khi bọn họ hiểu biết rồi, nhất định sẽ cảm thấy kiêu ngạo và tự hào vì có một người cha lợi hại như vậy!" Cô vuốt ve phần bụng hơi nhô lên của mình, tràn đầy hạnh phúc nói.

Toàn bộ sảnh lớn tràn đầy tiếng cười nói vui mừng, tất cả đều cảm thấy phần khởi vì Diệp Thiên giết chết Park Jeong Hee trong vòng một giây, đồng thời cũng càng thêm kiên định việc bọn họ phải đuổi theo bước chân của Diệp Thiên.

Cũng vui mừng như vậy còn có Thẩm An Kỳ, lúc này cô ta đã ôm chặt Nhậm Vũ Phỉ, rơi vào trạng thái cực kỳ điên cuồng "Vũ Phỉ, có phải bạn trai tôi cố tình chọc giận người ta không, cố tình cho đối thủ chém gió, để người trên toàn thế giới đều cho rằng bạn trai tôi sắp xong đời rồi, kết quả bạn trai tôi vừa bùng nổ, đã giết chết đối thủ trong vòng một giây, tôi đoán bây giờ đang có rất nhiều người bị bạn trai tôi vả mặt đến mức sưng lên đấy. Ánh mắt cô ta cười thành hình trăng lưỡi liềm, cười đến mức nước mắt sắp trào ra đến nơi. "Đúng vậy đẩy chị An Kỳ, vừa nãy tôi cũng cho rằng sư phụ Diệp sắp xong đời rồi, không ngờ được lại bị sư phụ Diệp đập thắng vào mặt như vậy, bây giờ tôi vẫn thấy mặt mình đau rát đây này. Nhậm Vũ Phi sở gương mặt đỏ rực nói. "Ha hall!" Thẩm An Kỳ cười đến mức đau cả bụng.

Khi có người đang cực kỳ khâm phục Diệp Thiên, cũng có người khinh thường.

Ví dụ như ở Hàng Châu, trong sảnh lớn của một dòng họ võ thuật khác, một đám người xem phát sóng trực tiếp đến đoạn Park Jeong Hee bị đánh nát xong, sau đó không kiếm được xúc động cho rằng Diệp Bắc Minh rất lợi hại.

Kết quả, một giọng nói khinh thường vang lên. "Lợi hại cái răm gì, trong mắt sự tồn tôi, hẳn chẳng qua chỉ là một tên nhà quê trong số những cỗ máy chiến đấu mà thôi, chỉ cần một suy nghĩ trong đầu sư tôn tôi cũng có thể khiến cho hãn mãi mãi không ngóc đầu lên được."

Người vừa nói chuyện là một thanh niên mặc trang phục từ thời cổ đại, hai tay anh ta khoanh trước ngực, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì.

Anh ta vừa dứt lời, ánh mắt tất cả mọi người trong sảnh lớn đều tập trung vào một đạo sĩ già dáng vẻ như thần tiên không vướng bụi trần. "Vương tiên sư, trong mắt ông, có phải Diệp Bắc Minh thật sự yếu như lời quý học trò vừa nói hay không?" Có ông lão ăn mặc kiều nhà Đương hỏi. "Cũng không khác mấy." Vương Huyền Thanh bình thản thờ ở nói: "Hơn một trăm năm trước khi tôi vẫn còn đi lại trên thế gian, từng xảy ra xung đột với một người học võ, hắn ta đứng trước mặt tôi chém gió, đòi tôi quỳ xuống xin lỗi hắn ta, tôi lập tức phấy tay áo hất văng ra ngoài, trực tiếp xé nát hắn ta luôn. Sau đó mới biết được hắn ta là một Vũ Đế đã đạt đến Tiểu Thành Thiên Kính, khi đó tôi mới ở thời kỳ giữa của Tiểu Thành Tiên Thiên Cảnh, bây giờ đã hơn một trăm năm trôi qua rồi, tôi cũng sắp bước vào đỉnh cao của Tiên Thiên Cảnh rồi.

Ông ta vừa dứt lời đã khiến đám người ngồi trong sảnh lớn Bọn họ đã từng nghe đồ đệ của Vương Huyền Thanh là Lữ Bân nói, tu sĩ có sáu cảnh giới: Trúc Cơ, Thông Huyền, Tiên kinh ngạc run rẩy.

Thiên, Kim Đan, Nguyễn Anh, Hóa Thần.

Vào đến Kim Đan là trở thành tiên nhân thật sự, rời khỏi trái đất, đi về phía cảnh thiêng Còn Hư thần bí khó lường.

Mà Vương Huyền Thanh khi đạt đến Tiểu Thành của Tiên Thiên Cảnh, đã có thể giết chết Vũ Để Tiểu Thành Thiên Kinh trong một giây, bây giờ ông ta sắp bước vào đỉnh cao của Tiên Thiên Cảnh, có phải cũng có nghĩa là, ông ta có thể giết chết Vũ Để Tiên Thiên Cảnh đỉnh cao trong một giây hay không?

Và cũng có nghĩa là, mặc dù là Vũ Đế Thiên Kính Viên Mãn, cho dù Vương Huyền Thanh không giết được trong một giây, vẫn có thể đánh chết được đúng không?

Diệp Bắc Minh là Thiên Kính Viên Mãn sao? Chắc chắn là không thể nào rồi.

Vậy không phải đã chứng minh, Vương Huyền Thanh có thể giết chết Diệp Bắc Minh trong một giây rồi đó sao?

Nghĩ như vậy, tất cả mọi người đều vui vẻ.

Ông lão mặc trang phục thời Đường lại càng kích động nói: "Vương tiên sự, mấy tháng trước con trai tôi Chu Đại Hải đã từng si nhục Diệp Bắc Minh ở Giang Châu, bị hắn dùng Lôi Phách đanh ngất, vì không kịp cấp cứu nên chỉ trong giây lát đã bỏ mạng, tôi vẫn luôn khắc sâu trong lòng mối thù lớn này, thế nhưng không đánh lại hắn nên vẫn chẳng có cách nào trả thù được, nếu có thể, ông có thể giúp tôi trả mối thù này cho con trai tôi không?" "Nói thật, tôi rất lười phải ra tay với loại nhà quê như thế này, có điều nề mặt nhà họ Chu các ông bỏ tiền ra giúp Huyền Tiêu Môn chúng tôi xây dựng môn phái ở khắp nơi, nếu có cơ hội để tôi gặp được Diệp Bắc Minh, tôi sẽ giết hắn cho ông, để báo thù cho con trai ông." Vương Huyền Thanh thản nhiên bình tĩnh nói giống như trong mắt ông ta chuyện này hoàn toàn chẳng đáng kể chút nào.

Nhưng từ trên xuống dưới nhà họ Chu lại vui mừng như điên, ý tứ cảm ơn Vương Huyền Thanh.

Đồng thời, bọn họ cũng cảm thấy lâng lâng, ai nấy đều có dáng vẻ ỷ vào có Huyền Tiêu Môn làm chỗ dựa, cần gì phải sợ

Diệp Bắc Minh.

Thậm chí nhà họ Chu còn có thể hệ sau đang suy tính, có phải nên dùng thủ đoạn gì đó, dẫn Diệp Bắc Minh đến Hàng Châu, sáng tạo ra thời cơ để Vương Huyền Thanh giết chết Diệp Bắc Minh?

Ngoại trừ nhà họ Chu ở Hàng Châu ra, khắp nơi trên cả nước cũng có rất nhiều trưởng lão lánh đời của các môn phái và đảm đệ tử khinh thường, không thèm để kẻ được xưng tụng là thần thoại của giới võ thuật như Diệp Bắc Minh này vào trong mắt.

Mà lúc này, Diệp Thiên đã quay về mặt đất, hơn nữa còn tìm thấy cha con kim Eun Hee đang run lẩy bẩy trong ngóc ngách đống đổ nát. "Sư phụ Diệp, tha mạng!"

Cha con Kim Eun Hee vốn dĩ tưởng rằng sau khi Diệp Thiên đánh chết Park Jeong Hee sẽ rời đi ngay, không ngờ được hắn vẫn còn nhớ đến hai người bọn họ, còn tìm thấy hai người bọn họ rồi, hai người lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, vô cùng đau đớn. "Dảm phải người đi giết vợ tôi, nổ công xưởng sản xuất mặt nạ của tôi, ông nói xem tôi có thể tha cho ông được hay không?" Diệp Thiên cười khẩy, trong mặt lộ ra sát khí. "Tôi sai rồi, sư phụ Diệp, tôi không dám nữa, miễn là anh tha cho tôi, tôi cho anh tiền, cho anh mười tỷ đô la Mỹ, có được không?" Kim Eun Hee hoảng sợ khóc lóc nói. "Tôi thật sự không thiếu tiền." Diệp Thiên lắc đầu nói: "Dựa vào sức ảnh hưởng của tôi, chỉ cần một câu nói, là có thể dễ dàng kêu gọi được đầu tư ít nhất một trăm tỷ đô la Mỹ"

Kim Eun Hee: "

Ông ta không nghi ngờ tỉnh chân thật của câu nói này của Diệp Thiên một chút nào.

Nếu ông ta không đắc tội với Diệp Thiên, biết được Diệp Thiên thiếu tiền cần kêu gọi đầu tư, nhất định sẽ cho Diệp Thiên một trăm tám mươi tỷ đô la Mỹ, sau đó ôm bắp đùi Diệp Thiên.

Chẳng qua. Ông ta đã làm mất lòng Diệp Thiên mất rồi.

Lúc này, trong đầu Kim Soo Ah đột nhiên lóe lên, nói: "Sư phụ Diệp, đúng là anh không thiếu tiền, nhưng chắc chắn là anh thiếu phụ nữ. Đặc biệt là loại phụ nữ gương mặt đẹp, dáng người đẹp lại được sống sung sướng như tôi."

Dứt lời, cô ta dùng chưa đến một phút đã cởi sạch toàn bộ trang bị trên người, tiếp tục nói: "Anh có thể thử xem sư phụ Diệp, tôi tin rằng nhất định anh cũng sẽ thích tôi."

Diệp Thiên liếc mắt nhìn cô ta một cái, thản nhiên phun ra mấy chữ: "Thần kinh tự yêu mình, có làm đồ chơi cho tôi cũng không đủ tư cách"

Vừa nói, hãn vừa phất tay áo lên, biển Kim Soo Ah thành một vũng máu phun lên đống đổ nát.

Kim Eun Hee lập tức hoảng sợ đến chết luôn. kết quả khi ông ta còn chưa phát hiện ra chút nào đã bị Diệp Thiên dùng Huyết Mạch Chủ giết sạch cả nhà.

Đúng ba giờ sáng, Diệp Thiên gọi điện thoại báo bình an cho Tần Liên Tâm xong, lại qua cửa sổ quay về phòng dành cho tổng thống. "Diệp Thiên? Thẩm An Kỳ vui mừng, lập tức nhảy lên khỏi ghế sô pha, hai chân ban đầu như nhũn ra bây giờ cũng không mềm nhũn nữa, trực tiếp treo thẳng lên người Diệp Thiên giống như con lười, vui mừng giống như người yêu mấy tháng không gặp nhau, giờ đột nhiên được nhìn thấy vậy.

Hai tay Diệp Thiên hơi nâng lên, nhìn Thẩm An Kỳ đang ôm chặt cổ mình, nhếch mép cười nói: "Nhanh như vậy đã hoạt bát lanh lợi rồi hả?" "Đúng vậy đó, có muốn làm lần nữa không?" Thẩm An Kỳ cười xấu xa. Hai mắt Diệp Thiên hơi trợn lên: "Cô đúng là một yêu tinh, ngày mai còn phải quay về đấy" "Hả? Mọi chuyện đều giải quyết xong rồi, để ngày kia hãy về có được không, coi như tôi cầu xin anh đấy. Nếu không có lần này, không biết đến khi nào tôi mới có thể đi ra ngoài với anh lần nữa." Thẩm An Kỳ chu môi làm nũng, dáng vẻ tội nghiệp đáng thương.

Nhậm Vũ Phỉ nhìn thấy không chịu nổi nữa, vội vàng cẩn thận đi ra phía trước, yếu ớt nói: "Chị An Kỳ, sư phụ Diệp, tôi không quấy rầy hai người nữa, đi trước đây.

Vừa nói cô ta vừa nghĩ tới tiếp theo có lẽ hai người sẽ có chuyện cần làm, không kiềm chế được rùng mình một cái, rời đi như đang chạy trốn.

Kết quả còn chưa chạy được mấy bước, một giọng nói vô cùng có tính hấp dẫn của giống đực đã vang lên sau lưng. "Đợi lát nữa hãy đi."

Thân thể mềm mại của Nhậm Vũ Phi lập tức run lên, không kiềm chế được dừng bước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.